Người đàn ông lạ mặt này quan tâm đến Hạ Yên Nhiên như vậy chẳng lẽ lại xuất hiện một người để ý đến cô? Phó Thuần đã không còn kiên nhẫn được nữa liền chủ động mời hắn cởi bỏ khẩu trang và mũ ra.
"Tôi thực sự tò mò không biết anh rốt cuộc là ai mà lại có địa chỉ chính xác của tên đó như vậy? Không phải đã đến lúc anh cởi bỏ lớp khẩu trang kia ra rồi sao?"
Người đàn ông đó cười to một tiếng nhưng rồi cũng từ từ làm theo lời của Phó Thuần.
Khi khẩu trang và mũ được tháo xuống, người xuất hiện trước mặt Phó Thuần lại chính là giám đốc JS đã mất tích - Kayla.
Phó Thuần vô cùng ngạc nhiên, tuy anh ta có thêm vết sẹo nhỏ trên mặt nhưng anh ta và Kayla hoàn toàn là cùng một người.
"Anh…anh có phải là…giám đốc Kayla của tập đoàn JS?"
"Thật khâm phục con mắt của Phó Tổng đây, thế mà có người…lại không nhận ra tôi đấy."
Kayla vẫn còn sống, chỉ là sau lần đó hắn thực sự đã thay đổi.
Không còn là Kayla khiến vạn người mê nữa, gương mặt của hắn xuất hiện một vết sẹo khiến cả gương mặt trông rất dữ tợn.
"Nghe nói anh đã mất tích nhưng tại sao bây giờ lại…"
"Mất tích sao? Nói đúng hơn là…suýt chết mới đúng."
"Cái gì?"
Kayla bắt đầu cởi cúc áo, Phó Thuần không biết hắn đang định làm gì nhưng cũng tò mò.
Bất ngờ, Kayla vạch ngực của hắn ra, trên đó có một vết thương khá dài đã được khâu lại.
Phó Thuần nhìn vết thương ấy và hỏi hắn:
"Có kẻ đã hãm hại anh sao?"
"Hừ…phải.
Cô ta đã cố tình giết tôi nhưng thật may mắn là tôi vẫn còn sống."
"Cô ta? Là phụ nữ sao?"
"Phó Tổng, anh cũng biết người đó đấy.
Giám đốc Marketing của tập đoàn KJB - Nhan Điềm."
"Cái gì?"
Phó Thuần vô cùng ngạc nhiên vì không ngờ một người phụ nữ có thể làm ra nhiều trò kinh khủng đến như vậy.
Ngoại hình của cô ta khác hẳn với tính cách bên trong, đẹp nhưng độc.
Nhan Điềm cũng có thể ra tay được với Kayla quả là một người phụ nữ không phải dạng vừa.
"Cô ta đã đẩy tôi xuống biển suýt chết một lần, à không…phải là suýt chết hai lần mới đúng.
Nhờ phước của cô ta mà tôi đã phải đối mặt với một cuộc đại phẫu thuật mà sự sống rất mỏng manh.
Vết sẹo lớn này nó đã nhắc nhở tôi phải sống để mà trả thù."
Nghe đến đây, Phó Thuần cũng hiểu ra được phần nào lý do Kayla giúp mình.
"Vậy lý do anh giúp tôi không phải là vì Hạ Yên Nhiên mà là muốn tiếp cận tôi để tôi giúp anh trả thù Nhan Điềm sao?"
"Không sai.
Phó Tổng, tôi có thể nhờ anh một việc được không?"
"Anh đã giúp Yên Nhiên lấy lại được danh dự, xem như tôi thay cô ấy cảm ơn anh.
Nói đi, anh muốn nhờ chuyện gì?"
"Đem chiếc USB này đưa cho Nhan Điềm hộ tôi."
Phó Thuần cầm chiếc USB đó lên nhìn qua.
Không biết Kayla định đối phó với Nhan Điềm bằng cách nào nữa.
"Chỉ cần cô ta xem được thứ trong USB là sẽ cảm thấy sợ hãi thôi.
À còn nữa…anh có thể giữ kín bí mật chuyện hôm nay được không? Anh phải làm như chưa từng gặp tôi như thế mới là giúp tôi được."
"Được thôi, tôi sẽ làm như lời anh nói.
Vậy…tôi xin phép đi trước."
Phó Thuần cất USB vào túi áo, nhanh chóng đứng lên rời đi.
Kayla thì vẫn ngồi đó, anh ta sờ nhẹ lên vết sẹo trên mặt, thứ đã hủy hoại cả khuôn mặt đẹp trai của mình.
"Nhan Điềm, tôi sẽ khiến cô trả giá đắt hơn những gì tôi phải chịu."
Trên đường trở về, Phó Thuần có đi qua cửa hàng của Dương Tiểu Linh thì vô tình gặp Yên Nhiên đang bước gần đến cửa hàng trên vỉa hè.
Phó Thuần mỉm cười rồi lái xe lại gần chỗ của cô.
"Yên Nhiên, chúng ta lại gặp nhau rồi."
"Phó Tổng? Thật trùng hợp, tôi đang có chuyện muốn tìm anh."
Thật không ngờ Hạ Yên Nhiên lại là người muốn gặp Phó Thuần trước.
"Vậy sao? Lên xe của anh đi, chúng ta cùng tới đâu đó để nói chuyện."
Không ngần ngại, cô mở cửa xe của Phó Thuần và ngồi lên.
Xe lăn bánh, hai người cùng tới một quán cà phê gần đây để nói chuyện.
Trong quán cà phê,
"Em có chuyện gì muốn nói với anh sao?" Phó Thuần mỉm cười.
Cô đã biết chuyện người tìm được cái tên trong bức ảnh và giúp cô lấy lại danh dự chính là Phó Thuần nên cảm thấy rất biết ơn và muốn cảm ơn anh ta.
Mặc dù đã ngồi trước mặt Phó Thuần nhưng không hiểu sao cô lại ngại ngùng, khó nói lên lời cảm ơn.
"Thật ra thì…về chuyện…chuyện bức ảnh.
Cảm ơn anh đã giúp tôi."
"À