Cố Tinh Nhi túm lấy tóc của Nhan Điềm khiến cô ta không thể ngẩng đầu lên.
Nếu muốn trị trà xanh thì cần phải nặng tay, Cố Tinh Nhi sẽ là người thay trời hành đạo.
"Tôi đã cảnh cáo cô như thế nào hả? Tôi nói cô tránh xa em trai tôi ra cơ mà, có phải cô đang muốn tôi giật hết tóc trên đầu cô xuống không?"
"Chị mau bỏ tay ra, tôi không đùa với chị đâu…"
Nhan Điềm cũng quyết vùng lên mà chống trả lại Cố Tinh Nhi.
Hai người phụ nữ dằng co một lúc thì Cố Tinh Nhi chủ động buông tay ra, không ngờ lại thấy trên tay mình có một nhúm tóc của Nhan Điềm.
"Haha, giật bằng này tóc của cô mới chỉ là cảnh cáo thôi đấy."
Nhan Điềm nhìn nhúm tóc trên tay của Cố Tinh Nhi thì vô cùng hoảng hốt, ả ôm lấy đầu, nước mắt từ từ chảy xuống.
Cô ta căm phẫn nói với Cố Tinh Nhi:
"Ai cho chị làm thế với tôi? Rõ ràng là Hiểu Phàm tự động hôn tôi trước, sao chị chỉ đánh mình tôi?"
"Cô nói cái gì dễ nghe hơn đi.
Cho dù nó có làm gì cô, nó có hôn cô trước thì tôi vẫn đánh cô, nhìn đi…em trai tôi nó say đến mức ngất đi rồi thì làm gì có chuyện chủ động được trong hành động."
Cố Tinh Nhi vừa cãi lý vừa chỉ tay về phía Cố Hiểu Phàm đang ngồi.
Anh ngủ mê mệt thậm chí còn không biết vừa có trận chiến nảy lửa xảy ra ngay tại đây.
Nhan Điềm vì không thể chịu được nên đã tự động rời đi, cô ta giận dữ vuốt lại tóc còn không quên đá xéo Cố Tinh Nhi:
"Chuyện hôm nay tôi không để yên đâu."
"Vậy thì cô định làm gì? Cô muốn đấu lại tôi à? Xin lỗi, cô không có cửa."
Nhan Điềm cứ thế rời đi.
Hôm nay giật được tóc của ả khiến Cố Tinh Nhi thoải mái hơn nhiều.
Thế là thành công trút giận hộ Yên Nhiên nhưng còn người đàn ông này…
"Cố Hiểu Phàm, nếu em không phải em trai chị, chị đã cho em vài cú bạt tai rồi."
Cố Tinh Nhi chỉ để lại câu nói đó rồi ra khỏi cửa hàng.
Liệu việc để một người say xỉn ngồi một mình trong nhà hàng đó có ổn hay không? Cố Tinh Nhi định quay lại nhưng nghĩ đến chuyện vừa nãy lại bực mình cho nên quyết định mặc kệ đứa em trai say xỉn ấy.
"Coi như đó là hình phạt vì em dám hôn Nhan Điềm đi.
Đúng là tức chết mà."
Tối hôm đó,
Sau khi từ công ty trở về, anh không thấy cô ra đón kình ngư mọi hôm, mặc dù mỗi lần như vậy cô đều nhận sự ngó lơ của anh.
Khoảng cách giữa hai người họ càng ngày càng xa hơn.
Cô nằm yên trên giường ở trong phòng, cứ nghĩ đến chuyện hôm nay đã nhìn thấy lại cảm thấy buồn.
"Tại sao…mình lại khó chịu khi anh ấy hôn người khác chứ? Hạ Yên Nhiên, không phải bản thân mày đã hứa không được nảy sinh tình cảm với Cố Hiểu Phàm hay sao?"
Cô cảm thấy thật khó chịu, trong lòng vô cùng khó chịu.
Trước đây khi làm người hầu ở Hanarix, cô đã đem lòng mến mộ Cố thiếu gia của bọn họ lâu rồi chỉ là bản thân không xứng nên mới không dám nói ra.
Bây giờ được làm vợ của anh nhưng lại không thể yêu anh, có phải ông trời đang muốn trừng phạt cô không?
Cuộc hôn nhân này vốn dĩ chỉ dựa trên giấy tờ, hai người họ thật sự không thể hạnh phúc nếu mọi chuyện cứ tiếp tục thế này.
Cô không cho phép bản thân yêu anh vì nếu yêu anh sẽ nhận lại rất nhiều đau khổ thậm chí còn đau đớn hơn bây giờ.
…
Sáng hôm sau,
Khi tới công ty cô đã chạm mặt Nhan Điềm, nhìn bản mặt cô ta thôi cô đã cảm thấy khó chịu.
Vì không muốn đôi co với cô ta nên Hạ Yên Nhiên đã cố tình đi ngang qua ả mà không nói gì.
"Này Hạ Yên Nhiên..."
Đúng là không đi tìm giặc thì giặc tự đến tìm ta.
"Có chuyện gì sao?" Cô trả lời.
"Chắc hôm qua cô đi ăn trưa cùng chị Cố Tinh Nhi nhỉ?"
Cô biết là Nhan Điềm đang định nói về chuyện gì, để chuẩn bị trước tinh thần bình tĩnh để nghe cô ta diễn thuyết cô đã phải kìm nén cảm xúc.
"Thì sao?"
"Vậy thì đúng rồi.
Cô cũng nhìn thấy đúng không? Nhìn thấy tôi và Hiểu Phàm hôn nhau ấy."
"Đúng là tôi có nhìn thấy."
"Ha…cô không ghen à, chồng mình đi hôn một người phụ nữ khác mà cô không ghen sao? À quên, cô cũng vừa vướng phải scandal ngoại tình mà nhỉ?"
"Câm miệng.
Việc cô và Cố Hiểu Phàm làm gì cũng chẳng liên quan đến tôi.
Đừng lôi tôi vào và so sánh tôi với các người.
Xin phép."
Hạ Yên Nhiên xoay người rời đi.
Nhan Điềm khoanh tay trước ngực, vênh mặt nhìn theo bóng lưng của cô khuất dần.
Hạ Yên Nhiên chỉ là đang cố