Hạ Yên Nhiên hoàn toàn suy sụp sau khi nghe bác sĩ nói về tình hình của ba mình.
Tại sao đang yên đang lành lại có một khối u trong não chứ?
"Bây giờ người nhà có thể vào thăm bệnh nhân rồi."
Cô cúi đầu cảm ơn bác sĩ sau đó chạy thẳng vào trong phòng bệnh.
Cố Tinh Nhi và Cố lão chủ tịch cũng vào trong.
Khi nhìn thấy con gái, Hạ Lương đã mỉm cười, ông vươn tay ra đằng trước để nắm lấy tay của cô.
Giọng ông thều thào, có lẽ ông đã bị bệnh lâu rồi nhưng lại cố giấu.
"Yên Nhiên, con gái của ba tới rồi."
Nhìn thấy ba nằm trên giường bệnh với rất nhiều dây dợ trên người, cô cảm thấy đau lòng lắm.
Cô nắm chặt lấy tay ông và ngồi xuống bên cạnh giường bệnh, hỏi han tình hình:
"Ba, ba cảm thấy sao rồi? Có khó chịu ở đâu không?"
Ba cô lắc đầu, cô cứ cảm thấy ba mình đang cố nén cơn đau để cô khỏi lo lắng vậy.
Lúc đó, Hạ Lương chợt nhìn thấy Cố lão chủ tịch, ông đang định ngồi dậy để chào Cố lão chủ tịch một tiếng thì bị Cố lão chủ tịch ngăn lại:
"Cậu cứ nằm đó đi tài xế Hạ.
Không cần phải ngồi dậy đâu."
"Cố lão chủ tịch, làm phiền ông rồi."
"Phiền hà cái gì chứ? Ta cũng vừa nghe bác sĩ nói về tình trạng sức khỏe của cậu, Hạ Lương à, cậu đồng ý làm phẫu thuật đi, toàn bộ chi phí phẫu thuật ta sẽ là người lo."
Ba cô là người không muốn mắc nợ ai, nhất là Cố Gia nên đương nhiên sẽ không đồng ý.
Ông nhẹ nhàng từ chối:
"Sao tôi có thể làm phiền Cố lão chủ tịch, tôi sợ là nếu nhận mình sẽ không trả nổi ơn của ông."
"Cậu nói linh tinh cái gì vậy? Yên Nhiên nó đã là cháu dâu của ta, cậu là thông gia của ta, ơn huệ gì ở đây chứ? Đồng ý làm phẫu thuật đi, chẳng lẽ cậu không nể mặt ông già này?"
Ba cô rất biết ơn Cố lão chủ tịch nhưng bản thân ông biết bệnh tình của mình đến đâu, ông không còn nhiều thời gian để sống nên không muốn làm cái phẫu thuật vô ích kia.
Vì không thể từ chối một cách trực tiếp nên Hạ Lương mới quyết định kéo dài thời gian bằng cách trả lời khác.
"Thật sự rất cảm ơn Cố lão chủ tịch.
Tôi…có chuyện riêng muốn nói với Yên Nhiên, hai người có thể…"
Cố lão chủ tịch biết ý nên đã cùng Cố Tinh Nhi ra ngoài phòng bệnh, nhường lại không gian riêng tư cho hai cha con.
Bên ngoài vẫn có cảnh sát canh chừng bởi ba cô vẫn còn trong thời gian chịu án phạt.
"Ba, ba làm phẫu thuật đi ba.
Bác sĩ nói nếu còn kéo dài thời gian thì ba sẽ…"
"Yên Nhiên, ba biết rõ bệnh tình của mình đến đâu mà.
Ba không thể cứ thẳng thắn từ chối sự giúp đỡ của Cố lão chủ tịch, cho nên Yên Nhiên...! Con giúp ba nói với ông ấy là ba cảm ơn ông ấy rất nhiều."
"Chẳng lẽ…ba sẽ không làm phẫu thuật?"
Đứa con gái nhỏ này của ông lại khóc lóc nữa rồi.
Cô không thể kìm nén được nước mắt mà cứ thế khóc nức nở như con nít trước mặt ba mình.
Hạ Lương gượng cười, cố vươn tay lên xoa đầu con gái để an ủi:
"Nào nào, sao lại khóc nữa rồi.
Ba muốn dành nốt thời gian còn lại để được ở cạnh con, ba còn rất nhiều điều muốn tâm sự với con."
Cô vừa khóc vừa lắc đầu.
Cô không muốn ba chết, ba cô là người thân duy nhất của cô trên thế giới này, làm sao cô có thể để ông chết như thế.
"Không, ba làm phẫu thuật đi ba.
Con không muốn ba chết, con không muốn…"
"Con bé ngốc.
Thời gian còn lại của ba rất ngắn, lỡ như…lỡ như làm phẫu thuật...ba không còn cơ hội để gặp lại con nữa thì sao đây?"
Hạ Yên Nhiên tin vào lời của bác sĩ, cô tin vào y học, cô tin là chỉ cần làm phẫu thuật thì ba mình sẽ được cứu.
Cô không nghe lời ba cô nên đã chạy ra khỏi phòng bệnh để tìm bác sĩ.
Cánh tay của Hạ Lương bơ vơ giữa không trung, nước mắt ông trào ra khi cô chạy mất.
Ông khẽ hạ tay xuống giường, gương mặt vô cùng đau khổ:
"Ba xin lỗi, ba xin lỗi con rất nhiều…Yên Nhiên à."
Trong khi đó, ở trại giam nơi mà ba cô đang ở, bỗng dưng có một người đàn ông ăn mặc giản dị, râu tóc đã hơi bạc trắng, gương mặt phúc hậu đến tìm Hạ Lương.
Tuy nhiên khi hỏi cảnh sát thì ông được biết là Hạ Lương đang nằm trong bệnh viện gần đây.
Người đàn ông đó bèn tìm đến bệnh viện, ông tới quầy tiếp tân hỏi cô y tá ở đó:
"Cô ơi cho tôi hỏi, ở đây có bệnh nhân nào tên là Hạ Lương, khi vào đây