Cố Tinh Nhi ấp úng, lúc thì liếc nhìn Cố Hiểu Phàm lúc thì liếc nhìn Hàn Văn Triệt.
"Chị…chị…"
Hàn Văn Triệt chân tay run lên bần bật, nhân lúc anh không chú ý thì từ từ lùi lại đằng sau để kiếm đường chạy thoát.
Đột nhiên Cố Hiểu Phàm lớn tiếng quát Hàn Văn Triệt khiến cậu ta giật mình.
"Hàn Văn Triệt, cậu nói đi, hai người đã qua đêm với nhau ở đây đúng không?"
Hàn Văn Triệt nhìn anh gượng cười:
"Anh bạn…cậu…cậu nghe tôi giải thích chút đã…"
"Nói!"
Cố Hiểu Phàm như sắp ăn tươi nuốt sống Hàn Văn Triệt, cậu ta mà nói ra hết ngay ở đây thì kiểu gì cũng bị anh "giết".
Không được, Hàn Văn Triệt không thể "chết" một cách nhục nhã như vậy.
"Tôi…tôi không có gì để nói hết…Hiểu Phàm à cậu tha cho tôi đi…"
Ngay lập tức Hàn Văn Triệt vắt chân lên cổ mà chạy thẳng cẳng ra ngoài khách sạn, Cố Hiểu Phàm định đuổi theo nhưng bị Cố Tinh Nhi giữ lại.
"Hàn Văn Triệt, mau đứng lại cho tôi."
"Ấy, Hiểu Phàm...đừng đuổi theo cậu ta, đừng."
Cố Hiểu Phàm dừng lại, trừng mắt nhìn Cố Tinh Nhi.
Mặc dù là chị của anh nhưng Cố Tinh Nhi vẫn cảm thấy sợ anh.
"Đêm qua chị không về, ông nội đã vô cùng lo lắng đấy chị biết không hả?"
"Chị xin lỗi…chị đâu có biết…chuyện này sẽ xảy ra."
"Em sẽ không tha cho Hàn Văn Triệt đâu, em sẽ giết cậu ta."
"Hiểu Phàm, dù gì thì cũng đã xảy ra rồi cho nên em đừng…"
"Chị đừng phí lời để xin em tha cho cậu ta.
Chị về nhà đi, kẻo ông nội lại lo lắng."
Đúng lúc đó, đối tác của anh xuất hiện, ông ấy là chủ của khách sạn này nên mới hẹn gặp anh ở đây.
"Ô, không phải Cố Tổng đây sao? Cậu tới lúc nào mà không nói với tôi."
"Chào ông chủ Ngô."
Cố Hiểu Phàm mỉm cười, bắt tay ông chủ Ngô với tâm trạng vô cùng vui vẻ.
Cố Tinh Nhi hiểu đứa em trai này của mình, chuyện công việc có thể khiến anh cười nhưng anh sẽ không dễ dàng mà quên đi chuyện vừa xảy ra ban nãy.
Nói thẳng ra là lần này Hàn Văn Triệt không thể thoát rồi.
Biệt thự Hàn Gia,
Hàn Văn Triệt sau khi trở về biệt thự đã chạy thẳng vào trong phòng riêng rồi đóng chặt cửa lại, gương mặt vô cùng hoang mang lo lắng.
Cậu ta ngồi bệt xuống đất, lo sợ đến nỗi cắn gẫy cả móng tay.
"Phải làm gì đây, làm gì đây, Cố Hiểu Phàm sẽ giết chết mình mất.
Cậu ta sẽ giết mình mất, trời đất ơi là trời…"
Thấy thiếu gia có vẻ lạ nên lão quản gia của nhà họ Hàn đã tới trước cửa phòng của Hàn Văn Triệt gõ cửa.
"Thiếu gia, cậu không sao chứ?"
Hàn Văn Triệt đột ngột đứng lên rồi mở cửa khiến lão quản gia suýt nữa ngã nhào vào trong.
Bỗng dưng Hàn Văn Triệt nắm chặt lấy tay của lão quản gia, hai mắt rưng rưng đẫm lệ trông vô cùng đáng thương.
"Quản gia, tôi xin lỗi vì sắp phải ra đi, tôi thật sự xin lỗi…"
"Thiếu…thiếu gia, cậu nói linh tinh gì vậy?"
Câu nói lạ thường của Hàn Văn Triệt khiến lão quản gia vừa ngạc nhiên vừa buồn cười.
Ba mẹ của Hàn Văn Triệt đang định cư ở nước ngoài, cả biệt thự to này chỉ có lão quản gia, Hàn Văn Triệt và một vài người giúp việc.
Có thể nói ông ấy chính là người thân của Hàn Văn Triệt ở trong căn nhà này.
"Haizz, quản gia, ông có thể giúp tôi chuyện này được không?"
"Thiếu gia, cậu có chuyện gì thì cứ nói với tôi.
Tôi nhất định sẽ giúp cậu."
"Chút nữa nếu có ai đến tìm tôi, à không, nếu Cố Hiểu Phàm có tới thì ông phải nói với cậu ta là tôi không có ở nhà, nhớ chưa?"
"Cố...Cố Tổng sao? Nhưng tại sao phải làm vậy? Không phải hai người là bạn thân sao?"
"Trời ơi, tôi nói thế nào thì ông làm theo thế ấy đi.
Quản gia, tôi xin ông đấy nếu không tôi sẽ chết mất, chắc chắn là vậy…"
Tuy quản gia không hiểu lắm nhưng vẫn đồng ý giúp Hàn Văn Triệt.
Sau khi quản gia đồng ý, Hàn Văn Triệt liền khóa cửa lại rồi ngồi co ro bên cửa để canh chừng.
Chuyện xảy ra đêm hôm qua, Hàn Văn Triệt thật sự không nhớ gì cả.
Tất cả những gì mình làm với Cố Tinh Nhi, Hàn Văn Triệt cũng đã xóa sạch ở trong đầu.
Điều không thể ngờ hơn là gặp Cố Hiểu Phàm ở cửa khách sạn, để anh bắt gặp tại trận như vậy đúng là…thốn.
Một lát sau,
Cố Tinh Nhi vẫn ngồi trước cửa khách sạn để đợi Cố Hiểu Phàm thì đột nhiên nhìn thấy rất nhiều xe ô tô đen đậu ở đây.
Bất ngờ hơn là người bước xuống là Trương Hạo và rất nhiều vệ sĩ khác.
Cố Tinh Nhi ngạc nhiên, lên tiếng hỏi:
"Trợ lý Trương, mấy người này là…"
Trương Hạo chỉ kịp chào chứ chưa kịp trả lời thì anh đã trả lời thay.
"Là em gọi họ