Biệt thự Cố Gia,
Cố Tinh Nhi đang ngồi ở sofa ngoài phòng khách, hai mắt nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trên tay.
Dường như cô ấy đang chờ đợi một điều gì đó.
Đúng lúc ấy, Hàn Văn Triệt xuất hiện ở cửa chính biệt thự, nhìn là biết anh chàng đến thăm vợ sắp cưới của mình.
Tuy nhiên khi bước vào trong, Cố Tinh Nhi lại chẳng hề để ý đến Hàn Văn Triệt.
"Haizzz, cô ấy đang chờ điện thoại của tên nào đó còn quan trọng hơn cả mình sao?"
Hàn Văn Triệt thở dài, lững thững bước đến phía đằng sau lưng của Cố Tinh Nhi.
Cậu ta cúi thấp người xuống, nheo hai con mắt tò mò nhìn chiếc điện thoại trên tay Tinh Nhi.
"Lệnh truy nã Nhan Điềm...!"
Thì ra là Cố Tinh Nhi đang đọc các bài viết về Nhan Điềm - kẻ đang bị cảnh sát truy nã vì tội cố ý giết người rồi bỏ trốn.
Vì đột nhiên nghe thấy giọng nói quen thuộc văng vẳng ngay bên tai nên Cố Tinh Nhi suýt chút nữa thì rớt tim ra ngoài.
"Trời ạ, có biết là làm người ta suýt chết không, đồ ngốc?"
Cố Tinh Nhi vung tay gõ vào đầu của Hàn Văn Triệt một cái rõ đau, ngay lập tức cậu ta liền tỏ vẻ đáng thương, hai mắt rưng rưng nhìn cô gái ưa bạo lực trước mắt.
"Chị dám đánh chồng tương lai của mình sao? Chị có biết làm như thế là tổn thương đến trái tim em không?"
Cố Tinh Nhi cảm thấy hơi có lỗi vì dùng lực hơi mạnh.
Biết là mình hơi quá nên Cố Tinh Nhi đã chủ động xoa đầu Hàn Văn Triệt, ngỏ ý muốn xin lỗi.
"Xin lỗi, được chưa?"
Sự tham lam lại bắt đầu bùng lên trong lòng của Hàn Văn Triệt, thứ cậu ta muốn không đơn giản là cái xoa đầu và lời xin lỗi ấy nữa.
Hàn Văn Triệt bỗng dưng trèo lên ghế, chủ động ngồi sát lại gần Cố Tinh Nhi.
Cậu ta ghé vào tai chị ấy, khẽ thì thầm:
"Chị đừng xin lỗi bằng lời nói, xin lỗi bằng cơ thể đi."
Nghe tới đây, Cố Tinh Nhi đỏ hết cả mặt, nổi cả da gà vì cảm thấy ngại ngùng.
Hàn Văn Triệt thì được nước lấn tới, nắm chặt hai tay của Cố Tinh Nhi đè xuống dưới ghế sofa.
"Hàn Văn Triệt, cậu làm cái trò gì thế hả?"
"Cố Tinh Nhi, cũng đến lúc chúng ta thay đổi cách xưng hô rồi đấy."
"Cái…cái gì?"
"Cố Tinh Nhi, anh yêu em…"
"S…sao….? Ưm…"
Còn chưa kịp phản ứng lại thì Cố Tinh Nhi đã bị Hàn Văn Triệt khóa môi.
Hai người hôn nhau ngay tại phòng khách của biệt thự Cố Gia, đúng là gan to hơn cả trời.
Điều gì đến thì cũng sẽ đến, Cố lão chủ tịch từ trên lầu bước xuống thì vô tình nhìn thấy cảnh tình cảm ngay trước mắt.
Cố Tinh Nhi và Hàn Văn Triệt vẫn say sưa trong nụ hôn lãng mạn ấy mà không biết có một người vẫn đang theo dõi từng hành động của hai người họ.
Cố lão chủ tịch thở dài, gõ nhẹ chiếc gậy ba toong xuống dưới nền nhà và vờ ho lên tiếng:
"Khụ…khụ…e hèm…"
Tuy nhiên Hàn Văn Triệt vẫn tiếp tục hôn Cố Tinh Nhi, thậm chí nụ hôn còn mạnh bạo hơn lần đầu.
Sự xuất hiện của Cố lão chủ tịch bỗng trở thành vô hình trong khoảng không gian ngọt ngào của hai người họ.
Bản thân là ông nội nhưng lại bị đối xử như người vô hình.
Cố lão chủ tịch tức giận, ông cầm gậy ba toong vung thật mạnh vào mông của Hàn Văn Triệt.
"Á ui, đau quá!"
"Ông…ông nội?" Cố Tinh Nhi vội vã ngồi dậy.
Hàn Văn Triệt nghe thấy hai từ "ông nội" là mặt tái như đít nhái, cậu ta nghĩ mình sắp chết đến nơi rồi vì để ông bắt gặp cảnh tượng như thế này trong biệt thự nhà mình.
"Hai đứa coi đây là chốn không người sao? Đây là biệt thự của ta, ai cho hai đứa dám làm cái chuyện đó ngay tại phòng khách hả?"
Cố lão chủ tịch chỉ gậy vào mặt Hàn Văn Triệt trong khi đang mắng cả hai đứa.
Hàn Văn Triệt sợ quá nhưng vẫn nhẹ nhàng đẩy chiếc gậy của ông nội sang hướng khác.
"Ông…ông nội, bọn con không biết là ông đang ở đây."
"Hơ hơ, hay nhỉ? Hai đứa còn không mau cút ra khỏi đây, hay là để ta quật cho mỗi đứa một trận mới chịu đi?"
"Dạ không.
Bọn con đi liền đây."
Hàn Văn Triệt bế bổng Cố Tinh Nhi lên tay rồi chạy phắn ra ngoài biệt thự.
Cố Tinh Nhi xấu hổ vì vừa bị ông nhìn thấy khi đang hôn giờ lại bị ông chứng kiến cái cảnh bị ẵm đi, thật xấu hổ quá mà.
"Hàn Văn Triệt, mau thả em xuống!"
"Anh không thả đâu, chúng ta tới nhà anh đi."
"Đồ ngốc, em phải ở nhà với ông nội."
"Ông đã đuổi chúng ta đi rồi còn gì, em quay lại sẽ bị ông đánh đấy biết không?"
Hàn Văn Triệt