Cố Hiểu Phàm bỗng dưng bật cười, anh không chút do dự mà giật đứt dây truyền nước trên mu bàn tay ra rồi bước xuống giường.
Trương Hạo vì lo lắng cho sức khỏe của anh nên đã chạy đến ngăn anh lại.
"Cố Tổng, anh làm phẫu thuật đi Cố Tổng."
Cố Hiểu Phàm lắc đầu, ngay từ đầu anh đã không có ý định làm phẫu thuật.
Anh đặt tay lên vai Trương Hạo, cố tỏ ra là mình không sao.
"Tôi không sao hết, không cần phải làm phẫu thuật."
"Nhưng bác sĩ vừa nói…"
"Cậu yên tâm, bệnh tình của tôi…tôi hiểu rõ.
Bác sĩ chỉ là...đang làm quá vấn đề lên thôi."
Anh nói vậy là để Trương Hạo an tâm nhưng chỉ có người ngốc mới tin lời anh nói.
Cố Hiểu Phàm định rời khỏi bệnh viện, đột nhiên bị một lời nói lạnh lùng chặn lại:
"Cố Hiểu Phàm, anh đang cố tình đối mặt với cái chết đúng không?"
Phó Thuần bất chợt lên tiếng, Cố Hiểu Phàm có chút chột dạ.
Phải, là anh đang cố tình đối mặt với cái chết, anh cho rằng đây là sự trả giá xứng đáng nhất.
"Đồ ngốc, anh tưởng nếu anh chết thì Yên Nhiên có thể vui vẻ mà sống hạnh phúc được sao? Cố Hiểu Phàm…"
Phó Thuần đột nhiên tiến đến chỗ anh, hai tay túm lấy cổ áo của anh tức giận:
"Nếu không nghĩ đến bản thân mình thì cũng phải nghĩ cho Yên Nhiên, cho người nhà của anh chứ.
Họ sẽ ra sao nếu như anh chết, còn nữa…hàng nghìn nhân viên ở KJB họ sẽ ra sao nếu không có lãnh đạo?"
Anh biết là Phó Thuần đang cố khuyên anh làm phẫu thuật, nhưng nếu như trong quá trình phẫu thuật anh xảy ra chuyện gì đó không hay thì sao đây? Anh vẫn còn muốn ở bên cạnh cô chút nữa, đến khi anh hoàn toàn có thể buông bỏ anh sẽ làm như những gì mà bác sĩ nói.
Đến lúc đó, sống hay chết, cũng là do số phận của anh.
"Phó Thuần, tôi biết anh đang có ý gì nhưng mà…hãy để tôi tự quyết định số phận của bản thân."
Cố Hiểu Phàm gạt tay Phó Thuần ra khỏi người mình, ngoảnh mặt rời đi lần nữa.
"Anh nghĩ biến Yên Nhiên thành quả phụ thì hay ho lắm sao? Cô ấy vừa mất con, mất đi ba, giờ anh còn muốn cô ấy mất chồng nữa à? Cố Hiểu Phàm, anh thật sự muốn cô ấy đau khổ đến bức chết thì mới hài lòng sao?"
"Anh yên tâm, đến lúc sắp chết…tôi sẽ giải thoát cho cô ấy."
Cố Hiểu Phàm lẳng lặng rời đi, bao nhiêu lời khuyên chân thành nói ra từ miệng Phó Thuần cũng không thể ngăn cản ý định muốn chết của anh.
Trương Hạo vẫn chần chừ, chưa muốn đi theo anh ngay, bản thân cũng đồng ý với lời Phó Thuần nhưng không có cách nào khiến anh suy nghĩ lại.
"Trợ lý Trương, cậu cũng nghe rồi đấy.
Lời tôi nói, anh ta không hề nghe.
Hãy để gia đình anh ta khuyên đi, biết đâu có thể khiến Cố Hiểu Phàm thay đổi ý định."
Trương Hạo như hiểu ra được gì đó, gương mặt của cậu ấy tươi hẳn lên.
Trợ lý vội vàng chạy theo anh, dường như đã có cách để khuyên anh vậy.
…
Nghĩa trang ngoại thành,
Hôm nay Yên Nhiên mua một bó hoa tới thăm mộ của Hạ Lương.
Cứ cách một tuần là cô lại đến thăm ba mình một lần, vì mộ của ba cô là ngôi mộ mới nên cô không muốn ba mình cô đơn.
Vừa bước qua cổng nghĩa trang cô đã nghe thấy tiếng khóc của một người đàn ông.
Cô đi thêm vài bước nữa, thì phát hiện đang có người ngồi trước mộ ba cô và khóc nức nở.
Người đó là Trần Cảnh, người bạn mà ba cô từng nhắc đến.
"Hạ Lương, bây giờ tôi phải làm sao đây? Con gái ông Yên Nhiên, con bé đã phải chịu đựng bao nhiêu là đau khổ như vậy làm sao mà nó chịu được cái sự thật này chứ? Nếu nó biết vụ tai nạn hơn hai năm trước không phải ông gây ra, nó sẽ cảm thấy thế nào đây? Tôi biết nói gì với con bé đây?"
Từng câu, từng chữ mà Trần Cảnh vừa buột miệng nói ra ngay ở trước mộ của ba cô đã khiến cô vô cùng ngạc nhiên.
Hai tay cô run run, cô bắt đầu không khống chế được bình tĩnh.
Đến khi bó hoa không được cầm vững mà rơi bộp xuống đất mới khiến Trần Cảnh giật mình quay đầu lại:
"Yên…Yên Nhiên?"
Hạ Yên Nhiên vẫn tròn mắt nhìn Trần Cảnh, đột nhiên cô bước đến, từng lời nói như muốn tra hỏi:
"Bác vừa nói cái gì? Vụ tai nạn hơn hai năm trước tại sao ba cháu lại không phải thủ phạm? Bác nói đi…"
Cô vừa nói vừa hét lên như không thể kiềm chế được sự tò mò.
Cô muốn biết sự thật về vụ tai nạn hơn hai năm trước, vụ tai nạn đã khiến ba cô phải ở tù và trở thành phạm nhân.
"Yên Nhiên, cháu bình tĩnh một lát, bác…"
"Bác nói sự thật cho cháu biết đi, cháu xin bác đấy!"
Trần Cảnh không thể chịu được khi nhìn thấy cô khóc, ông vốn định đem chuyện này giấu cô cả đời nhưng có lẽ không thể nữa rồi.
Trần Cảnh khẽ mỉm cười nhìn bia mộ có ảnh của ba cô, ông thầm