Cố Hiểu Phàm nhắm nghiền mắt lại như đang chờ nụ hôn chủ động từ Hạ Yên Nhiên.
Tuy nhiên cô lại không làm theo như lời anh nói, cô chỉ che miệng mỉm cười.
"Haha…"
Nghe thấy tiếng cười đùa giỡn của cô, Cố Hiểu Phàm khó chịu mở mắt ra.
Anh có hơi tức giận vì cô không coi lời anh nói ra gì cả.
"Hạ Yên Nhiên, được hôn Cố Hiểu Phàm này là phúc của em đấy.
Còn không mau hôn anh đi, nhanh lên."
Cái tính tự luyến của anh lại bắt đầu phát tác, nếu cô còn không hôn anh thì chắc chút nữa sẽ phải dỗ dành một tên lớn đầu rồi nhưng vẫn còn giận dỗi.
Hạ Yên Nhiên nhổm dậy, chạm nhẹ môi mình vào môi của anh.
Nụ hôn bất ngờ nhưng chẳng để lại cho anh chút cảm xúc gì.
"Như vậy đã được chưa?"
Cố Hiểu Phàm đưa tay lên miệng, anh cau mày nhìn cô:
"Đây mà là hôn à?"
"Anh đòi hỏi quá đấy, không phải hôn thì là cái gì?"
Không phải hôn mà là chạm nhẹ mới đúng.
Đã làm vợ của Cố Hiểu Phàm mà không biết cách hôn thì đúng là không ổn.
"Hừ…để anh dạy em cách hôn thế nào cho đúng."
"Ưm..."
Cố Hiểu Phàm chồm người dậy, anh vòng tay ra sau gáy của cô, đẩy người cô về phía trước.
Sau khi hai môi chạm nhau, những thao tác dạo đầu khi hôn là quan trọng nhất.
Hạ Yên Nhiên nhắm mắt lại từ từ cảm nhận những chuyển động của môi anh.
Một lát sau, anh buông tay ra khỏi người cô.
Hạ Yên Nhiên theo thói quen lấy tay lau miệng, ai ngờ chính hành động ấy khiến anh nổi cáu.
"Dừng lại.
Ai cho phép em lau miệng."
"Tại sao?"
"Lau miệng sau khi hôn tức là không yêu anh."
Cố Hiểu Phàm khoanh tay trước ngực, hai mắt nhắm lại, ngạo nghễ tuyên bố.
Chỉ là cái tính trẻ con thích chiếm hữu của anh khiến cô có chút không thoải mái.
"Em biết rồi, em không lau nữa."
"Từ mai em phải hôn anh như vậy biết chưa? Nếu hôn không đúng anh sẽ đè em ra dạy lại đấy."
Hạ Yên Nhiên hơi nhăn mặt, cô không nghĩ là mình có thể hôn được như cái cách anh vừa làm.
Mỗi người có một tài năng, có lẽ đối với Cố Hiểu Phàm thì chuyện như thế này là sành nhất.
Trời cũng đã tối, bây giờ cả bệnh viện đã không còn tiếng động nào nữa cả.
Đêm nay cô bị giữ ở lại phòng bệnh cũng bởi vì Cố Hiểu Phàm.
Anh nói ngủ một mình trên giường bệnh rất khó chịu, cái giường này to như vậy cần có một người nằm cùng.
Hừ…chả qua đây chỉ là một cái cớ, không biết ai đó đã từng nằm bất động ở đây một mình suốt hơn một tháng trời.
Trên giường bệnh, Cố Hiểu Phàm cứ ôm khư khư lấy Yên Nhiên rồi ngủ ngon lành như một thói quen khó bỏ.
Còn Yên Nhiên, cô không ngủ được, trong đầu cô bây giờ chất chứa rất nhiều suy nghĩ.
Liệu đây có phải hạnh phúc cô đang tìm kiếm không?
Cái bóng của quá khứ đau khổ liệu có ám ảnh hai người nữa không?
Từ giờ về sau liệu có còn xảy ra chuyện gì không hay không?
Cô thực sự đau đầu mỗi khi lo lắng về những điều đó.
Hạ Yên Nhiên bất giác thở dài, cảm nhận được cô gái nhỏ trong lòng mình đang có tâm sự, Cố Hiểu Phàm vừa nhắm mắt vừa hỏi:
"Em còn không ngủ thì đừng trách anh bắt em thức cả đêm."
Hạ Yên Nhiên vòng tay ra sau ôm chặt lấy lưng anh, cô tựa đầu vào lồng ngực ấm áp của anh rồi mỉm cười.
"Em sợ lắm, Cố Hiểu Phàm."
Nghe cô nói vậy, Cố Hiểu Phàm bất ngờ tỉnh giấc.
Anh xoa xoa lưng của cô, tay còn lại vuốt ve mái tóc, anh nhẹ nhàng hôn lên tóc của cô, thì thầm:
"Em sợ điều gì?"
"Sợ…mọi thứ."
"Không sao đâu, anh sẽ không để em phải lo lắng hay sợ hãi bất cứ điều gì nữa cả.
Ngoan, ngủ đi."
"Ừm."
Câu nói của anh khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Cô từ từ nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau,
Cố lão chủ tịch nghe tin cháu trai đã tỉnh ông vui mừng lắm nhưng giờ mới có thể tới đây để thăm anh.
Trong lúc Hạ Yên Nhiên không có ở đây, Cố lão chủ tịch thì tâm sự với Cố Hiểu Phàm ở trong phòng bệnh, bên ngoài hành lang Hàn Văn Triệt đã ghé sát vào tai của Cố Tinh Nhi thì thầm:
"Tinh Nhi, anh bảo cái này."
"Thì anh cứ nói đi, chuyện gì mà cứ phải thì thầm to nhỏ như ăn trộm vậy."
"Không, không.
Chuyện này không nói to được."
Cố Tinh Nhi thở dài.
Nhìn cái hành động lén la lén lút sợ người khác nghe thấy của Hàn Văn Triệt thì Cố Tinh Nhi lại đâm ra nghi ngờ.
"Thế có chuyện gì, anh mau nói đi."
"Tối nay…chúng ta…ra khách sạn có được không?"
Cố Tinh Nhi trợn trừng hai mắt nhìn thẳng vào Hàn Văn Triệt, ánh mắt thể hiện rõ sự khinh bỉ và coi thường.
"Trong đầu anh chỉ toàn nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đấy à? Nghĩ gì tích cực chút đi."
Hàn Văn Triệt xuýt xoa, đưa tay nắm lấy