Đáng lẽ ra phải hơn 2 tháng nữa đám cưới của Hàn Văn Triệt và Cố Tinh Nhi mới được tổ chức.
Tuy nhiên, phía hai bên gia đình lại trở về từ nước ngoài sớm hơn dự định nên chỉ một tuần sau đám cưới của cháu gái độc nhất Cố Gia và đại thiếu gia của Hàn Gia đã được tiến hành.
Biệt thự Hàn Gia từ sáng sớm đã được trang hoàng lộng lẫy, có rất nhiều khách khứa tới dự, không chỉ thế còn có cả bên truyền thông mặc dù Cố lão chủ tịch không mời họ.
Đám cưới của tiểu thư tài phiệt và thiếu gia nhà giàu được tung tin khắp nơi nên không lạ gì khi đám truyền thông cũng kéo đến.
Bây giờ đã là 8 giờ 30 phút sáng, giờ khởi hành hôn lễ cũng chuẩn bị bắt đầu.
Cố Tinh Nhi ngồi trong phòng đợi của cô dâu vừa hồi hộp vừa lo lắng.
Trước giờ Cố Tinh Nhi chưa từng hồi hộp như vậy, cảm giác khi mặc chiếc váy cô dâu này tiến vào hôn lễ trước sự chứng kiến của nhiều người thật ngại ngùng.
"Chị Tinh Nhi, chị đã chuẩn bị xong chưa?"
Hạ Yên Nhiên và Cố Hiểu Phàm cùng vào trong phòng chờ của cô dâu để thăm hỏi cô dâu trước khi hôn lễ được khởi hành.
Cố Hiểu Phàm sau khi nhìn thấy chị mình mặc váy cưới liền thốt lên:
"Chà, chị tôi mặc váy cưới cũng đẹp đó nhỉ?"
"Thằng này đừng trêu chị nữa, tim chị đang đập nhanh muốn nhảy cả ra ngoài đây."
Hạ Yên Nhiên liền tiến tới, hai tay cô nhẹ nhàng nắm lấy tay của Cố Tinh Nhi:
"Chị phải bình tĩnh đấy nhé, hôm nay chị chính là người đẹp nhất.
Em tin là…chị sẽ làm được.
Fighting!"
"Cảm ơn em.
Có câu nói của em khiến chị tự tin hơn rồi đó."
"Vậy em và Hiểu Phàm ra trước đây."
"Ừm."
Sau khi nói chuyện xong, Cố Hiểu Phàm và Hạ Yên Nhiên cùng nhau ra bên ngoài.
Hôn lễ này đúng là sang trọng hơn hôn lễ trước đây của hai người họ, Cố Hiểu Phàm có chút tiếc nuối.
Đáng lẽ ra…anh phải biết tất cả mọi chuyện sớm hơn thì đã có thể cho cô một đám cưới tuyệt vời.
Nhưng kể ra nếu không trải qua những hiểu lầm này thì hai người cũng không nhận ra tình cảm thật sự dành cho nhau.
Yên Nhiên đang mang thai nên phải đi lại thật cẩn thận, bụng cô vẫn chưa to ra nên anh phải luôn bên cạnh cô để chăm sóc cho cô.
Hai người vừa đi ra bên ngoài lễ đài thì chạm mặt Phó Thuần.
Đây là lần chạm mặt đầu tiên kể từ lúc Cố Hiểu Phàm nằm viện.
"Phó Tổng?"
"Thật không ngờ lại gặp hai người ở đây.
Cho tôi gửi lời chúc mừng đến chị của anh nhé."
Phó Thuần đưa tay ra để bắt tay với anh.
Cố Hiểu Phàm có chút ngập ngừng nhưng vẫn đưa tay ra để đáp lại.
"Cảm ơn Phó Tổng đã không ngại tới dự hôn lễ của chị tôi."
"Cố Tổng nói thế là khách sáo quá rồi."
Cố Hiểu Phàm cứ có cảm giác ánh mắt của Phó Thuần dành cho Yên Nhiên lạ lạ thế nào đấy nên anh đã ra mặt để khẳng định chủ quyền.
Anh siết chặt lấy cô, cau mày nói với Phó Thuần:
"Xin lỗi nhưng vợ tôi đang mang thai, cô ấy cần được nghỉ ngơi."
Nghe tin cô lại mang thai, Phó Thuần vô cùng bất ngờ.
Đúng là chuyện gì đến rồi sẽ đến, hai người họ hòa thuận trở lại thì việc có thai chỉ là chuyện sớm muộn.
"Vậy chúc mừng hai người nhé, tôi sẽ không làm phiền hai người nữa…"
Phó Thuần tự động rời đi, Cố Hiểu Phàm còn không quên liếc xéo anh ta.
Hạ Yên Nhiên thấy anh có thái độ kì cục như đang khó chịu nên đã khẽ trách:
"Anh sao thế? Phó Tổng chỉ là có ý tốt muốn tới chúc mừng đám cưới của chị Tinh Nhi, việc gì anh cứ làm khó người ta thế?"
"Em bênh anh ta à? Em không để ý đó thôi, ánh mắt anh ta nhìn em cứ như đang lưu luyến vậy."
"Thôi nào, bây giờ em đã là vợ anh, là mẹ của con anh rồi, việc gì anh phải lo lắng thế nhỉ?"
"Anh lo vì vợ anh đẹp quá, sợ em bị người khác cướp mất."
Hạ Yên Nhiên bật cười.
Chuyện cô và Phó Thuần đã là chuyện của quá khứ, có lẽ kiếp này hai người họ chỉ là những người vô tình bước ngang qua đời nhau.
Nửa tiếng sau hôn lễ chính thức bắt đầu.
Không khí náo nhiệt ở hội trường khiến đám cưới thêm phần hào hứng hơn.
Hàn Văn Triệt nay đã trở thành chú rể và cũng sắp trở thành một người chồng mẫu mực nên cần phải trưởng thành lên chút.
Cái màu tóc nổi mà cậu ta hay nhuộm bây giờ đã được thay thế bằng màu tóc đen nam tính, sự lịch lãm trong bộ vest đã khiến Hàn Văn Triệt như trở thành một người hoàn toàn khác với