Trần Nhược Tinh rốt cuộc cũng không xuống lầu, cô thật sự không biết gặp Vệ Lẫm rồi sẽ nói gì? Nhất là giữa bọn họ còn có mối quan hệ hôn nhân ràng buộc. Vệ Lẫm mua thuốc cho cô cũng có thể là vì đồng cảm với cô, hơn nữa còn có liên quan đến dì Đường, anh không thể không chiếu cố cô.
Cô nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là gửi tin nhắn cho Vệ Lẫm.
“Cảm ơn.”
Sau khi gửi tin xong, cô thở dài một hơi. Vệ Lẫm tuy rằng lạnh lùng, có điều tâm địa rất tốt. Cô mở lòng bàn tay ra, miệng vết thương còn chưa khép lại tựa hồ nhắc nhở cô, cô nên đi khám bệnh thôi.
Tôn Diệc Nặc vỗ lên đầu vai cô, “Gửi tin nhắn rồi? Cậu ấy có trả lời lại không?”
“Không có.”
“Có thể còn chưa thấy. Chẳng qua, mình cảm thấy Vệ Lẫm đối xử với cậu rất tốt.”
Trần Nhược Tinh trầm mặc.
“Cậu không có cảm giác gì với cậu ấy sao?”
Trần Nhược Tinh lập tức lắc đầu, “Lên đại học mình không định yêu đương, dù sao bốn năm sau, ai biết được sẽ như thế nào?”
“Cậu quá bi quan rồi đấy. Đời người nên tận hưởng lạc thú trước mắt.”
Trần Nhược Tinh cong khóe miệng, vẻ mặt ôn hòa lại kiên định, “Mình còn có ông bà cần phải chăm sóc.”
Tôn Diệc Nặc lúc này không nói gì. Bọn họ chưa từng vì cuộc sống mà lo nghĩ, có vài lời nói có vẻ nhẹ nhàng, nhưng Trần Nhược Tinh dù sao cũng không giống bọn cô.
Trần Nhược Tinh nhìn thời gian, “Mình đi thư viện đây, cậu đi không?”
Tôn Diệc Nặc: “Đợi mình vài phút rồi cùng nhau đi.”
Mười phút sau, Tôn Diệc Nặc vẫn còn vẽ lông mày.
“Nhược Tinh, đợi mình năm phút, năm phút nữa là xong rồi.”
“Không vội.” Trần Nhược Tinh cũng là lần đầu tiên nhìn người khác trang điểm, cô cảm thấy thật thần kỳ. Lại nhìn túi đồ trang điểm của Tôn Diệc Nặc, cả túi đầy đồ, có rất nhiều thứ mà cô không biết.
Tôn Diệc Nặc tô son xong, bặm bặm môi, “Xong rồi.”
Trần Nhược Tinh nhìn cô ấy, quả thật biến hóa rất lớn, ngũ quan giống như đều thay đổi.
“Thế nào? Kỹ thuật của mình không tồi chứ.”
“Rất đẹp.”
“Đương nhiên, từ cấp 3 mình đã bắt đầu tự mình trang điểm rồi.”
“Bố mẹ cậu không nói gì cậu sao?”
“Nói mình cái gì? Con gái trang điểm không phải tính trời sinh sao? Lại nói, thành tích học tập của mình cũng không kém, thỉnh thoảng sửa soạn cho chính mình một chút, tâm tình cũng tốt lên.”
Cái đó hoàn toàn khác với những gì Trần Nhược Tinh được dạy.
Hai người vừa đi vừa tán gẫu, trên đường đúng lúc gặp phải Chương Nhất Thần.
Tôn Diệc Nặc cười nói: “Lớp phó, đi đâu mà vội vậy?”
Chương Nhất Thần: “Gặp được các cậu thật tốt, người hướng dẫn bảo mình đi lấy mấy mẫu đơn.”
“Mẫu đơn gì vậy?”
“Mẫu đơn điều chỉnh sức khỏe tâm lý của sinh viên. Hai cậu có thời gian không? Đúng lúc đem phần của nữ sinh về.”
Tôn Diệc Nặc: “Nhược Tinh phải đi trả sách, để mình đi với cậu vậy.”
Chương Nhất Thần nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh, “Nữ sinh bên kia, đến lúc đó cậu thu lại nhé.”
Trần Nhược Tinh gật đầu một cái, “Được.”
Trần Nhược Tinh đi thư viện trả sách, lại mượn mấy quyển sách liên quan đến tâm lý học, cô cũng muốn tìm hiểu về tình trạng hiện tại của mình. Thư viện đại học Giang vô cùng phong phú, Trần Nhược Tinh rất yêu thích nơi này, lật lật xem, thời gian thoáng cái trôi qua.
Ba giờ, cô không thể không rời khỏi thư viện chạy tới quán cafe.
Quán cafe ngay tại hướng đông cửa tây đại học Khương, đi khoảng mười phút là đến. Nếu có xe đạp, đi sẽ càng tiện hơn. Trần Nhược Tinh dựa theo chỉ dẫn bản đồ, rất nhanh liền tìm thấy quán cafe —— quán cafe Khả Khả.
Đây là tên của quán cafe.
Trần Nhược Tinh đứng trước cửa, bóng dáng của cô phản chiếu qua cánh cửa thủy tinh. Cô hít một hơi thật sâu, đẩy cửa ra.
Một chú mèo Garfield nằm bên cửa thấy người tới liền lười biếng duỗi thắt lưng rồi nằm xuống.
Trần Nhược Tinh nhìn xung quanh, bên trong bày trí đơn giản ấm áp, mọi góc tường đều đặt mấy loại cây, hoa thiên điểu, hoa lan hổ bì,... nơi này vô cùng dễ chịu, thoải mái.
“Xin chào, bạn muốn uống gì không?” Cô gái mặc đồng phục đứng trước quầy, hẳn là nhân viên.
“Xin chào, tôi đến phỏng vấn.”
“Vậy cô ngồi chờ một lát, bà chủ vừa mới đi ra ngoài, lát nữa sẽ trở về.”
“Được.”
“Cô muốn uống gì không?”
Trần Nhược Tinh nhìn menu treo trên tường, thấy có mấy món được đánh dấu, “Osmanthus Latte.”
“Mùa này uống loại đó rất hợp.”
Trần Nhược Tinh lấy di động ra chuẩn bị trả tiền.
“Không cần! Tới đây phỏng vấn, bọn tôi đều tặng một ly cafe.”
Trần Nhược Tinh sửng sốt. “Cảm ơn.”
Đợi cô uống hết nửa ly cafe, bà chủ liền trở lại.
“Xin chào, chị là Đại Kha, bà chủ ở đây.” Đại Kha năm nay hai lăm tuổi, sau khi tốt nghiệp liền mở quán cafe này.
“Xin chào, em là Trần Nhược Tinh.”
“Ngồi đi. Chị đã xem qua tư liệu của em rồi, em học ở học viện tài chính, vì sao muốn đến quán cafe làm việc?”
“Em muốn tiếp xúc nhiều hơn với những người cùng độ tuổi.” Trần Nhược Tinh ăn ngay nói thật.
Đại Kha khẽ mỉm cười, “Chị còn tưởng em thích uống cafe cơ đấy.”
Trần Nhược Tinh: “Thật ra em không thích uống cafe.” Một ly giá hai mươi ba mươi tệ, không phải là thứ cô có thể tiêu xài vào.
“Vậy bây giờ em uống cảm thấy như thế nào?”
Trần Nhược Tinh: “Uống không quen.”
“Ha ha.” Đại Kha cười rộ lên, “Em rất thành thật, em như vậy chị làm sao tuyển em được đây?”
Trần Nhược Tinh thản nhiên nhìn cô ấy, “Em nghĩ không thích uống cafe, hẳn là không ảnh hưởng đến công việc.”
“Nhưng em không hiểu rõ cafe. Đừng nghĩ rằng cafe chỉ là một loại đồ uống, đừng đánh giá thấp nó, hạt cafe, máy pha cafe,... đều ảnh hưởng đến hương vị của một ly cafe.” Đại Kha chậm rãi nói, “Chị nhìn ra được em muốn có công việc này.”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
“Vậy thử xem trước đã, cho em hai tuần, hai tuần sau, nếu chị không hài lòng với cafe em làm, vậy chứng minh em không thích hợp với công việc này. Đương nhiên, chị vẫn sẽ đưa em tiền lương của mấy ngày này.”
Trần Nhược Tinh kinh ngạc nhìn cô ấy, “Cảm ơn chị.”
“Không cần cảm ơn chị. Ai bảo em xinh đẹp như vậy, mà chị lại là nhan khống (người cuồng nhan sắc) cơ chứ.”
Trần Nhược Tinh có chút không biết làm sao.
“Em gửi thời khóa biểu qua cho chị, về chị sắp xếp ca làm. Để chị add Wechat của em.”
“Vâng ạ.”
Đại Kha nói: “Buổi chiều em có bận không?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu.
“Vậy có thể ở đây đợi một lát, bảo Tiểu Nhu dạy em vài thứ.”
“Vâng.”
Trần Nhược Tinh ở quán đến bữa tối mới đi, chỉ mấy tiếng đồng hồ, cô như mở ra một cánh cửa mới. Cô thật sự không nghĩ tới, một chiếc máy pha cafe trong quán có giá hơn trăm ngàn. Ở Vi Chu, hơn trăm ngàn có thể mua được một căn nhà nhỏ.
Cô đi rồi, Đại Kha cười cười, tiểu sư muội này không chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, còn vô cùng thông minh, chỉ cần dạy một lần, con bé đã nhớ kỹ. Tương lai có thể thấy được, quán cafe này của cô làm ăn sẽ càng ngày càng tốt.
Trần Nhược Tinh trở lại trường đã qua giờ cơm tối, đồ ăn còn lại trong căn tin cũng không nhiều, cô gọi một tô bún, vừa ăn vừa gửi tin nhắn cho mấy người bạn cùng phòng.
“Các cậu ở đâu vậy?”
“Ký túc xá.”
“Nhược Tinh, nhanh về điền mẫu đơn. Người hướng dẫn thúc giục, lớp chúng ta còn chưa giao.”
“Mình về ngay đây.”
Trần Nhược Tinh ăn xong, ngay cả nước bún cũng húp được một nửa, mồ hôi trên trán cũng đổ ra.