Vì Em Hái Xuống Sao Trời

Chương 19


trước sau


Lời tiếp đó, Trần Nhược Tinh cũng không nói ra, cô là đứa bé nghe lời, nhất là đối với trưởng bối, cô đương nhiên sẽ không từ chối.
 
Chỉ là, sau khi mẹ Vệ nói chuyện này xong, quan hệ giữa cô và Vệ Lẫm sẽ không bao giờ được như trước nữa.
 
Khác rồi.

 
Ban đêm, trở lại Vệ gia, mọi người đều đi nghỉ ngơi.
 
Trần Nhược Tinh ở trong phòng, không lòng dạ nào làm bất kỳ chuyện gì nữa, ngồi một lúc lâu, cô mới đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rửa, khi thay quần áo, phát hiện trong túi còn để tấm danh thiếp kia.
 
Cô nhìn kỹ nội dung trên danh thiếp, chú kia là chủ tịch của một công ty. Cô cất danh thiếp, nghĩ sáng mai rồi đưa cho mẹ Vệ.
 
Đợi khi cô tắm rửa xong đi ra, thời điểm lau tóc, di động bỗng vang lên. Sắc mặt Trần Nhược Tinh vui vẻ, “Bà ――”
 
“Còn chưa ngủ à?”
 
“Vâng. Bà sao lại gọi điện cho con vào giờ này vậy?”
 
“Hôm nay là sinh nhật của Đường Vận.” Lão thái thái trí nhớ rất tốt. “Con nhớ mua quà cho nó.”
 

“Con biết rồi. Lúc tối con và nhà dì cùng nhau đi ăn cơm.”
 
Bà lên tiếng, “Nhược Tinh, mấy ngày trước, ta và Đường Vận qua điện thoại, nói về chuyện hôn sự của con và Vệ Lẫm mà mẹ con và Đường Vận ước định năm đó.”
 
“Bà ――” thì ra là thế, khó trách tối nay dì Đường nhắc chuyện này ở trước mặt hai người. Cô đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, không biết ngày mai làm sao đối mặt với người của Vệ gia.
 
“Nếu Vệ gia đã nhớ chuyện này, Vệ Lẫm cũng không có bạn gái, con và Vệ Lẫm vui vẻ ở chung, cũng làm sáng tỏ nỗi lòng của ta.
 
“Bà, con không vội.”
 
“Chờ các con tốt nghiệp kết hôn, thời gian cũng vừa đủ.”
 
Trần Nhược Tinh không biết vì sao bà lại kiên trì với hôn sự của cô và Vệ Lẫm như vậy, “Bà, con không có tình cảm gì khác với Vệ Lẫm.”
 
“Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, con cũng không cần vội. Vệ Lẫm lớn lên đẹp trai, mọi phương diện cũng không tồi, con cũng cần phải quý trọng.”
 
“Nhưng con ――”
 
“Nhược Tinh, con phải nghe lời. Mẹ con chính là do không nghe lời ta, mới đi sai đường.” Ngữ khí của bà bỗng chốc thay đổi.
 
Trần Nhược Tinh trầm mặc. Từ nhỏ, bà vẫn luôn nói với cô, phải nghe lời. Cô vẫn luôn nghe lời, nhưng mà, cô cũng có suy nghĩ của riêng mình. Cô không phải con rối.
 
“Giang thành rất lớn, rất đẹp, con đừng để bị lạc.” Bà dặn dò.
 
“Con biết rồi.”
 
Tắt máy, Trần Nhược Tinh ôm người lui vào góc giường.
 
Dưới lầu, Đường Vận rửa mặt xong, người cũng thanh tỉnh, bà ngồi lên sofa, không nói gì.
 
Bố Vệ rót một ly nước cho bà, “Còn khó chịu không?”
 
Đường Vận lắc đầu, “Anh biết tối nay em đã gặp ai không?”
 
Bố Vệ tò mò, “Ai vậy?”
 
Đường Vận bình tĩnh nói: “Hàn Minh.”
 
Bố Vệ: “Anh ta trở về rồi?”
 
Đường Vận cười nhạo, “Đúng vậy, đã về rồi, mười tám năm không gặp. Vừa gặp, Nhược Tinh cũng ở đó.”
 
Bố Vệ cũng ngây cả người, “Xem ra đây là vận mệnh an bài, cũng là duyên phận của bố con bọn họ.”
 
Đường Vận hừ lạnh, “Duyên phận bố con cứt chó ! Anh ta mơ đi.” Đường nữ sĩ tao nhã tức giận nói ra lời thô tục, cũng khó mà thấy được.
 
Bố Vệ cười, “Anh ta cũng không biết mình có đứa con gái, cũng không thể trách anh ta được.”
 
“Vậy anh nói nên trách ai?” Đường Vận cắn khóe miếng, “Trách em. Nếu không phải do em, Tử Lê cũng sẽ không quen biết Hàn Minh.”
 
Bố Vệ ôm vai bà, ôn nhu an ủi: “Em lại thế rồi. Việc này đã qua mười tám năm rồi.”
 
“Em chỉ là đau lòng cho Nhược Tinh, nhiều năm như vậy, nó cũng không nhận được tình thương của bố mẹ được một ngày nào, bà lại đối với nó quá nghiêm khắc.” “Vậy về sau đợi nó gả vào nhà chúng ta, em chiếu cố con bé tốt vào, bù đắp lại cho nó.”
 
“Chuyện về sau cũng không ai nói chính xác được, cũng không thể miễn cưỡng hai đứa bé được, nếu hai đứa nó có tình cảm với nhau thì còn tốt, không có tình cảm, cũng không miễn cưỡng được.”
 
Bố Vệ cũng không biết làm sao, bà kêu ông bàn chuyện làm ăn thì được, mấy chuyện nữ nhi tình trường, ông cũng khó mà xử lý. “Tử Lê bây giờ thế nào rồi?”
 
“Con trai cô ấy đã lên lớp năm rồi, cô ấy cũng rất bận rộn.” Đương nhiên cũng quên đứa con gái cô ấy sinh cho người đàn ông cô ấy yêu sâu đậm. Con người nha, có chuyện khác di dời sự chú ý, liền quên đi phiền não từng có. Đường Vận cũng không nói

Trần Tử Lê làm sai, mỗi người có lựa chọn khác nhau. Huống hồ, lúc đó Trần Tử Lê cũng không có sự lựa chọn.
 
Bố Vệ sợ bà lại nghĩ nhiều, vội vàng nói sang chuyện khác. “Vệ Lẫm không lo, nhưng Vệ Triệt đã lớn như vậy rồi, đến bây giờ cũng chưa từng thấy bên cạnh nó có cô gái nào.”
 
Đường Vận nghĩ lại thấy phiền não, “Ánh mắt con trai anh quá cao, em cũng không có biện pháp.”
 
Bố Vệ bật cười, “Là lỗi của anh.”
 
Đường Vận nhìn chồng, rốt cuộc cũng cười. “Nghỉ sớm đi.”
 
Sáng hôm sau, Trần Nhược Tinh và Vệ Lẫm đồng thời xuống lầu, hai người gặp nhau trên hành lang, không khí hơi xấu hổ.
 
Ánh mắt Trần Nhược Tinh tránh né, nhanh bước đi xuống.
 
“Trần Nhược Tinh ――” Vệ Lẫm kêu cô.
 
Trần Nhược Tinh cảnh giác.
 
“Tóc cô chưa chải hết, phía sau còn bị rối.”
 
Trần Nhược Tinh lập tức giơ tay lên sờ cổ, quả nhiên. Cô thuận tay tháo dây buộc tóc, đầu tóc dài xõa lên đầu vai. Tóc của cô vừa đen vừa mềm mại, tháo dây buộc tóc xuống, cả người liền lộ ra mấy phần ngọt ngào thoải mái.
 
Vệ Lẫm nhất thời ngây người, anh nuốt nước miếng, “Cô nên ăn nhiều một chút, mới có thể cao lên được.” So với cô, anh cao hơn cô nửa cái đầu.
 
Trần Nhược Tinh: “...” cao không được nữa rồi! Hơn nữa, cô cao hay không, anh quản được sao?
 
Vệ Lẫm thấy cô không nói lời nào, “Cô không biết à? Chiều cao của người mẹ có ảnh hưởng lớn đến đời sau đấy. Tôi và anh hai cao như vậy, chính là vì mẹ tôi cũng cao.”
 
Trần Nhược Tinh yên lặng nhìn anh, vừa khó xử vừa tức giận, “Mình cũng sẽ không gả cho cậu!” nói xong liền xuống lầu.
 
Vệ Lẫm sờ cằm, tính tình của vị hôn thê này phải sửa.
 
Lúc ăn sáng, mẹ Vệ hỏi mấy câu.
 
“Hôm nay mấy đứa có sắp xếp gì không?”
 
Trần Nhược Tinh không nói gì.
 
Mẹ Vệ nói: “Vậy Nhược Tinh đi dạo phố với dì đi, thuận tiện dì mua vài bộ đồ mùa thu cho con. Giang thành sắp vào thu rồi.”
 
Trần Nhược Tinh không có ý kiến, nghĩ thuận tiện có thể sớm một chút quay về trường. Vệ Lẫm bất động thanh sắc nói: “Con với cô ấy phải tập nhảy.”
 
Mẹ Vệ: “Nhảy gì?”
 
Vệ Lẫm: “Biểu diễn đêm hội tân sinh viên.” Anh nhìn Trần Nhược Tinh, “Cô không muốn tham gia?”
 
Trần Nhược Tinh đương nhiên không muốn từ bỏ, nhưng bây giờ bảo cô cùng nhảy với Vệ Lẫm, thì lại cảm thấy là lạ.
 
Mẹ Vệ cười: “Tốt, hai đứa ở nhà luyện nhảy, ta ra ngoài mua sắm, tiện thể giúp hai đứa mua quần áo.”
 
Trần Nhược Tinh đành phải ở lại Vệ gia. “Đúng rồi, dì ơi, đây là danh thiếp của chú tối qua đưa.”
 
Mẹ Vệ cầm lấy, “À, một người bạn trước kia, nhiều năm rồi không gặp. Được rồi. Hai đứa ở nhà luyện tập đi, ta không quấy rầy nữa.”
 
Trần Nhược Tinh gật đầu.
 
Chờ mẹ Vệ đi rồi, trong nhà khôi phục im lặng.
 
Trần Nhược Tinh ngồi một bên sofa, sắc mặt thâm trầm, không biết đang suy nghĩ cái gì.
 
Vệ Lẫm điều chỉnh âm thanh, kêu cô mộ tiếng. Trần Nhược Tinh đưa mắt nhìn, hai tròng mắt như nhiễm một tầng sương mù. “Vệ Lẫm ――” cô hiện tại đã quen gọi tên anh rồi.
 
“Âm thanh được rồi.”
 
“Vệ Lẫm, hôn sự của chúng ta có thể không tính được không?” mi tâm cô nhăn lại, từ khi biết việc có hôn ước, cô vẫn luôn vướng bận.
 
Vệ Lẫm đứng dậy, “Thế nào? Cô không muốn?”
 
Trần Nhược Tinh trầm tư vài giây, gật đầu một cái.
 
Vệ Lẫm cười khẽ, “Cô cho rằng tôi muốn chắc.” Con người anh đã không có độ ấm.
 
Trần Nhược Tinh nhẹ nhõm thở ra, đôi mắt trong veo, cô nhìn anh nở một nụ cười.

 



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện