Lời tiếp đó, Trần Nhược Tinh cũng không nói ra, cô là đứa bé nghe lời, nhất là đối với trưởng bối, cô đương nhiên sẽ không từ chối.
Chỉ là, sau khi mẹ Vệ nói chuyện này xong, quan hệ giữa cô và Vệ Lẫm sẽ không bao giờ được như trước nữa.
Khác rồi.
Ban đêm, trở lại Vệ gia, mọi người đều đi nghỉ ngơi.
Trần Nhược Tinh ở trong phòng, không lòng dạ nào làm bất kỳ chuyện gì nữa, ngồi một lúc lâu, cô mới đứng dậy, chuẩn bị đi tắm rửa, khi thay quần áo, phát hiện trong túi còn để tấm danh thiếp kia.
Cô nhìn kỹ nội dung trên danh thiếp, chú kia là chủ tịch của một công ty. Cô cất danh thiếp, nghĩ sáng mai rồi đưa cho mẹ Vệ.
Đợi khi cô tắm rửa xong đi ra, thời điểm lau tóc, di động bỗng vang lên. Sắc mặt Trần Nhược Tinh vui vẻ, “Bà ――”
“Còn chưa ngủ à?”
“Vâng. Bà sao lại gọi điện cho con vào giờ này vậy?”
“Hôm nay là sinh nhật của Đường Vận.” Lão thái thái trí nhớ rất tốt. “Con nhớ mua quà cho nó.”
“Con biết rồi. Lúc tối con và nhà dì cùng nhau đi ăn cơm.”
Bà lên tiếng, “Nhược Tinh, mấy ngày trước, ta và Đường Vận qua điện thoại, nói về chuyện hôn sự của con và Vệ Lẫm mà mẹ con và Đường Vận ước định năm đó.”
“Bà ――” thì ra là thế, khó trách tối nay dì Đường nhắc chuyện này ở trước mặt hai người. Cô đột nhiên cảm thấy hơi khó thở, không biết ngày mai làm sao đối mặt với người của Vệ gia.
“Nếu Vệ gia đã nhớ chuyện này, Vệ Lẫm cũng không có bạn gái, con và Vệ Lẫm vui vẻ ở chung, cũng làm sáng tỏ nỗi lòng của ta.
“Bà, con không vội.”
“Chờ các con tốt nghiệp kết hôn, thời gian cũng vừa đủ.”
Trần Nhược Tinh không biết vì sao bà lại kiên trì với hôn sự của cô và Vệ Lẫm như vậy, “Bà, con không có tình cảm gì khác với Vệ Lẫm.”
“Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, con cũng không cần vội. Vệ Lẫm lớn lên đẹp trai, mọi phương diện cũng không tồi, con cũng cần phải quý trọng.”
“Nhưng con ――”
“Nhược Tinh, con phải nghe lời. Mẹ con chính là do không nghe lời ta, mới đi sai đường.” Ngữ khí của bà bỗng chốc thay đổi.
Trần Nhược Tinh trầm mặc. Từ nhỏ, bà vẫn luôn nói với cô, phải nghe lời. Cô vẫn luôn nghe lời, nhưng mà, cô cũng có suy nghĩ của riêng mình. Cô không phải con rối.
“Giang thành rất lớn, rất đẹp, con đừng để bị lạc.” Bà dặn dò.
“Con biết rồi.”
Tắt máy, Trần Nhược Tinh ôm người lui vào góc giường.
Dưới lầu, Đường Vận rửa mặt xong, người cũng thanh tỉnh, bà ngồi lên sofa, không nói gì.
Bố Vệ rót một ly nước cho bà, “Còn khó chịu không?”
Đường Vận lắc đầu, “Anh biết tối nay em đã gặp ai không?”
Bố Vệ tò mò, “Ai vậy?”
Đường Vận bình tĩnh nói: “Hàn Minh.”
Bố Vệ: “Anh ta trở về rồi?”
Đường Vận cười nhạo, “Đúng vậy, đã về rồi, mười tám năm không gặp. Vừa gặp, Nhược Tinh cũng ở đó.”
Bố Vệ cũng ngây cả người, “Xem ra đây là vận mệnh an bài, cũng là duyên phận của bố con bọn họ.”
Đường Vận hừ lạnh, “Duyên phận bố con cứt chó ! Anh ta mơ đi.” Đường nữ sĩ tao nhã tức giận nói ra lời thô tục, cũng khó mà thấy được.
Bố Vệ cười, “Anh ta cũng không biết mình có đứa con gái, cũng không thể trách anh ta được.”
“Vậy anh nói nên trách ai?” Đường Vận cắn khóe miếng, “Trách em. Nếu không phải do em, Tử Lê cũng sẽ không quen biết Hàn Minh.”
Bố Vệ ôm vai bà, ôn nhu an ủi: “Em lại thế rồi. Việc này đã qua mười tám năm rồi.”
“Em chỉ là đau lòng cho Nhược Tinh, nhiều năm như vậy, nó cũng không nhận được tình thương của bố mẹ được một ngày nào, bà lại đối với nó quá nghiêm khắc.” “Vậy về sau đợi nó gả vào nhà chúng ta, em chiếu cố con bé tốt vào, bù đắp lại cho nó.”
“Chuyện về sau cũng không ai nói chính xác được, cũng không thể miễn cưỡng hai đứa bé được, nếu hai đứa nó có tình cảm với nhau thì còn tốt, không có tình cảm, cũng không miễn cưỡng được.”
Bố Vệ cũng không biết làm sao, bà kêu ông bàn chuyện làm ăn thì được, mấy chuyện nữ nhi tình trường, ông cũng khó mà xử lý. “Tử Lê bây giờ thế nào rồi?”
“Con trai cô ấy đã lên lớp năm rồi, cô ấy cũng rất bận rộn.” Đương nhiên cũng quên đứa con gái cô ấy sinh cho người đàn ông cô ấy yêu sâu đậm. Con người nha, có chuyện khác di dời sự chú ý, liền quên đi phiền não từng có. Đường Vận cũng không nói