Vệ Lẫm nhìn thời gian, đã mười giờ hơn rồi, anh tắm rửa xong, mở di động xem, nhìn thấy mấy tin nhắn. Mọi người trong nhóm cấp 3 hẹn cuối tuần đi núi xem lá phong, thuận tiện đi cắm trại một đêm, anh không có hứng thú. Anh đang chuẩn bị đặt di động xuống, ánh mắt nhìn thấy cái tên Trần Nhược Tinh.
Người này đổi ảnh đại diện, một ngôi sao vàng rực có mặt cười, ngay cả tên Wechat cũng đổi thành tên thật.
Điểm này hai người bọn họ lại giống nhau, tên trên wechat của Vệ Lẫm cũng là tên thật.
Từ trước đến nay anh không quá thích gửi tin nhắn, lại nhìn thấy, Trần Nhược Tinh gửi tin nhắn qua một tiếng trước. Vệ Lẫm trực tiếp gọi cho cô.
Tiếng nhạc vang lên một lúc, cũng không có người nhận, anh cau mày, sẽ không phải là xảy ra chuyện gì chứ?
Trần Nhược Tinh đang tắm, Hứa Lạc Lạc cầm lấy di động của cô dựa vào cửa. “Nhược Tinh, điện thoại của cậu.”
“Lát nữa rồi mình nhận.”
“Của Vệ Lẫm đó.”
Trần Nhược Tinh nghĩ đến tính khí thiếu gia, “Cậu giúp mình nhận đi, nói với cậu ấy lát nữa mình sẽ gọi lại.”
“Được.”
Hứa Lạc Lạc nhận được chỉ thị, lập tức nói với Giả Gia, “Đừng nói chuyện nha.”
Hứa Lạc Lạc nghe điện thoại, cố ý không nói chuyện trước.
Vệ Lẫm nhíu mày, “Là tôi, mới vừa nhìn thấy tin nhắn Wechat của cô, chuyện gì vậy?”
Hứa Lạc Lạc nuốt nước bọt, “Cậu là bạn của chủ điện thoại này sao?”
Vệ Lẫm: “Cô là ai? Sao lại cầm di động của Trần Nhược Tinh?”
Hứa Lạc Lạc: “Tôi vừa nhặt được chiếc di động này ở trên đường.”
Vệ Lẫm không còn lời nào để nói, “Cô báo địa chỉ đi, tôi qua lấy.”
Hứa Lạc Lạc cố nén cười, “Anh không phải chủ của điện thoại, tôi làm sao có thể đưa điện thoại cho anh được. Anh là gì của cô ấy?”
Vệ Lẫm: “Tôi là người nhà của cô ấy! Cô đang ở đâu?”
Hứa Lạc Lạc kinh ngạc, “Anh phải cảm ơn tôi đấy.”
Vệ Lẫm: “Cô muốn bao nhiều? Nói đi.”
Hứa Lạc Lạc và Giả Gia liếc nhau: “520 đi.”
Vệ Lẫm: “Cô rốt cuộc là ai?”
Giả Gia rốt cuộc không nhịn được mà cười thành tiếng.
Trần Nhược Tinh đã từ trong phòng tắm đi ra, “Sao vậy?”
Hứa Lạc Lạc không nhịn được nữa, “Vệ Lẫm, ngại quá, chỉ là đùa chút thôi. Trần Nhược Tinh vừa nãy đang tắm, bây giờ cậu ấy ra rồi. Hai người nói chuyện đi.”
Vệ Lẫm cắn răng, đây là người nào chứ?
Trần Nhược Tinh nhận lấy di động, hoàn toàn không biết bọn họ vừa nãy nói gì. “A lô ――” thanh âm của cô vừa êm vừa nhẹ.
Vệ Lẫm: “Cô tìm tôi có việc gì?”
Trần Nhược Tinh thấy hai người phía sau đều nhìn chằm chằm cô, cô có chút ngượng ngùng nên đi ra ban công. “Tiền mình nằm viện, còn chưa trả cho cậu.”
Vệ Lẫm ờ một tiếng.
“Hôm nay mình nhận lương rồi.”
“Bây giờ cô muốn đưa tiền cho tôi?” thanh âm Vệ Lẫm kìm nén, người này là chờ không kịp muốn tính toán sạch sẽ với anh. “Ngày mai kỳ thi kết thúc.”
“Không sao, mình đã ôn tập xong rồi. Bây giờ mình có thể đi ――” cô bỗng hắt xì một cái.
Vệ Lẫm nghĩ đến cô vừa mới tắm xong, “Được rồi, nửa tiếng nữa tôi tới dưới lầu ký túc xá của cô.”
“Mình ――” Trần Nhược Tinh nghĩ ở dưới lầu ký túc xá, cô cũng ngại tặng quà cho hắn.
“Còn có gì?”
“Đứng ở cổng phía Tây là được rồi.”
“Được. Tôi qua đây.”
Tắt di động, Trần Nhược Tinh thở ra một hơi, rồi trở vào phòng.
Hứa Lạc Lạc và Giả Gia cũng không dễ dàng buông tha cô, “Nói đi, thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị!”
Trần Nhược Tinh do dự nói: “Mình đi trả tiền cho Vệ Lẫm.”
“Trả tiền nha――” Giả Gia cười xấu xa, “Mình còn tưởng nói chuyện yêu đương nữa đấy.”
Hứa Lạc Lạc cũng phối hợp, “Nhược Tinh của chúng vừa nãy chính là bộ dáng cô vợ nhỏ.”
Mặt Trần Nhược Tinh nóng lên, “Mình phải đi đây.”
“Cậu không sấy tóc à?”
“Lát nữa sẽ khô.” Trần Nhược Tinh vội vàng thay đồ, động tác rất nhanh.
Hai người kia nhìn mà trợn mắt há mồm. Hứa Lạc Lạc không khỏi lắc đầu, “Đứa bé này sợ là bị Vệ Lẫm ăn sạch sành sanh mất.”
Trần Nhược Tinh cười khổ, “Mình về nhanh thôi.”
Giả Gia: “Nếu cậu có thể bắt được Vệ Lẫm, không trở về cũng không sao.”
Trần Nhược Tinh: “...” Độ chừng mực của cái phòng này, cô đã từ từ tiếp nhận được rồi.
Hoàn cảnh ảnh hưởng rất lớn tới con người, khoảng thời gian sau khi khai giảng, Trần Nhược Tinh đã từ từ thay đổi.
Từ ký túc xá đi ra cổng phía Tây mất hơn mười phút, Trần Nhược Tinh một đường đều chuẩn bị lời lát nữa nên nói.
Đèn đường sáng trưng, lúc này trên đường còn người đến người đi. Ven đường còn có người bán hàng rong bán hàng, có cả sinh viên đại học Giang, lợi dụng thời gian mà làm ăn nhỏ.
Ban đêm hơi lạnh, Trần Nhược Tinh chỉ mặc một chiếc áo phông, bên ngoài khoác chiếc áo len, đi ra mới biết áo len này không ngăn được gió. Rất lạnh!
Mấy phút sau, Vệ Lẫm đạp xe qua, xe dừng trước mặt cô, anh cũng không xuống xe.
Trần Nhược Tinh nhìn anh, trên người hắn mặt một chiếc áo khoác mới, nhìn rất ấm áp. “Đây là 3000 tệ.” Trần Nhược Tinh đưa bì thư cho anh. “Cảm ơn.”
Vệ Lẫm nhìn cô, hơn hai tháng rồi, tóc cô dài ra không ít. Anh nhận lấy, “Không có chuyện gì khác?”
Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt, hơi khẩn trương đưa chiếc hộp cho anh.
“Cái gì đây?”
“Chiếc ―― cốc.” thanh âm của cô run nhè nhẹ.
Vệ Lẫm trầm mặc vài giây, “Tặng tôi?” vừa nói anh vừa nhận lấy.
“Ừm.” Trần Nhược Tinh thấy anh cầm, trong lòng thở phào.
Vệ Lẫm nhướn mày, ngữ khí cố chấp, “Làm gì mà tặng cốc cho tôi?”
Trần Nhược Tinh cắn miệng, “Cảm ơn cậu.”
Vệ Lẫm từ trên xe đi xuống, đem hộp đặt vào giỏ xe. Anh từ trên cao nhìn cô, “Vậy thì cảm ơn.”
Trần Nhược Tinh thở phào, “Vậy, vậy mình ―― về trước đây.”
“Cô nói chuyện sao lại cà lăm như vậy? Tư Triết bên kia không đáng tin vậy sao?”
“Không phải!” Trần Nhược Tinh liên tục lắc đầu, cô cũng không thể nói bản thân căng thẳng được. “Mình mặc hơi ít, có chút lạnh.”
Vệ Lẫm nhíu mày, thuận tay cởi chiếc áo thể thao của mình ra. “Cô mặc đi.”
“Không cần không cần!”
“Sắp thi cuối kỳ rồi, quay về cô lại tiếp tục sinh bệnh, cô định không thi sao?” Vệ Lẫm trực tiếp choàng áo khoác lên người cô, tay đụng vào mái tóc cô, một trận ẩm ướt. Anh theo bản năng nắm lấy tóc cô, “Cô không sấy tóc à?”
Trần Nhược Tinh: “Mình quen rồi, ở Vi Chu gội đầu cũng chưa bao giờ sấy. Máy sấy có bức xạ, sẽ biến ngốc.”
Vệ Lẫm cười nhạo, “Trần Nhược Tinh, vận khí của cô không phải tốt bình thường đó.”
“Hử?” cô khó hiểu.
“Tôi thật sự không biết, cô làm sao có thể đậu được đại học Giang. Được rồi, cô nhanh về đi. “ Vệ Lẫm thật sự nhức đầu, một chút thường thức cuộc sống cũng không có, cũng không biết sao lại lớn lên được.
Vệ Lẫm về đến nhà liền mở chiếc hộp ra.
Cốc sứ màu xanh bạc hà, bên trên có in một con mèo đen nhỏ, nhìn cũng rất đẹp. Anh đem cốc đi rửa, đặt lên giá đựng cốc.
Đảo mắt kỳ thi giữa kỳ đã kết thúc, chương trình học như trước vẫn tiếp tục.
Ngày thành tích được công bố, mọi người ngược lại rất an phận, rốt cuộc vẫn là để ý thành thích.
Sau tan học ngày thứ sáu, Chương Nhất Thần tìm đến Trần Nhược Tinh, “Giáo viên bảo mình tìm hai bạn học hỗ trợ nhập thành tích, cậu có thời gian không?”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Chương Nhất Thần cười, “Quá tốt rồi. Vậy tôi mời cậu ăn cơm.”
Trần Nhược Tinh: “Không cần. Cậu cũng đã giúp mình rất nhiều rồi. Lại nói đây cũng không phải chuyện của một mình cậu.”
Chương Nhất Thần sửng sốt, “Vừa rồi cậu nói với tôi rất nhiều lời.” Cậu ta cười thô lỗ, “Mỗi lần cậu nói chuyện với bọn mình, cũng chỉ có mấy từ.”
Trần Nhược Tinh cũng không phản ứng lại, mỗi tuần cô đều sẽ đi gặp giáo sư Tư, cuối tuần đi, cô sẽ hỏi giáo sư một chút. “Đi thôi.”
Hai người cùng đi tới văn phòng, mỗi lớp đều có mấy sinh viên đến.
Quan Húc và Tiêu Tịnh Ngữ cũng ở đó.
Từ biều diễn lần trước, Trần Nhược Tinh và Quan Húc cũng không liên lạc. Thỉnh thoảng đi học cũng gặp nhau mấy lần, có điều cũng không chào hỏi nhau.
Hai người nhìn nhau, Quan Húc nhìn cô một cái rồi tiếp tục làm việc.
Chương Nhất Thần nói: “Trần Nhược Tinh, cậu dùng máy tính này đi. Tôi cóp điểm số qua usb cho cậu.”
Trần Nhược Tinh: “Được.”
Chương Nhất Thần lục lọi trong cặp, tìm một lúc cũng không thấy usb đâu.
“Sao vậy?”
“Không thấy usb.”
“Có phải quên ở ký túc xá rồi không?”
Chương Nhất Thần cẩn thận nghĩ, “Ở chỗ Vệ Lẫm rồi, tôi gọi điện thoại cho cậu ấy, bảo cậu ấy đưa qua.”
Trần Nhược Tinh khẽ ừ một tiếng.
Chương Nhất Thần ấn gọi, “Vệ Lẫm, cậu ở đâu thế?”
“Ở chỗ giáo sư Tiết.”
“Tốt quá rồi, usb của tôi ở chỗ cậu, cậu có thể đưa qua đây được không?”
Vệ Lẫm a một tiếng.
Chương Nhất Thần: “Nếu cậu không rảnh cũng không sao, tôi bảo Trần Nhược Tinh qua chỗ cậu lấy.”
“Cô ấy đang ở bên cậu?”
“Đúng vậy. Bọn tôi cùng thống kê thành tích.”
“Bỏ đi, bây giờ tôi qua.” Anh tắt máy, nói với giáo sư Tiết, “Giáo sư, usb của bạn học ở chỗ em, em đi đưa qua cho cậu ấy.”
Giáo sư Tiết nhìn anh, “Đi đi. Tôi gửi tài liệu qua cho em, trở về xem xem. Có chỗ nào không hiểu, cứ hỏi đàn anh đàn chị của em.” Đàn anh mà ông nói là nghiên cứu sinh mà ông dẫn dắt.
Vệ Lẫm gật đầu, “Không thành vấn đề.”
Giáo sư Tiết đối với sinh viên này khá thiên vị, mọi người đều nhìn ra được.
Mười phút sau, Vệ Lẫm qua văn phòng. Mọi người đều nhìn anh, xong mỗi người bận mỗi việc. Chỉ có biểu tình của Quan Húc và Tiêu Tịnh Ngữ có chút khác thường.
Chương Nhất Thần kích động, “Vất vả rồi.”
Vệ Lẫm đảo mắt nhìn, thấy Trần Nhược Tinh ngồi một bên, cả người đều bị màn hình máy tính che lại, bé nhỏ trốn ở đó. Anh hỏi: “Đã có điểm rồi?”
Chương Nhất Thần: “Đúng vậy. Tôi cóp tài liệu qua máy tính trước.”
Vệ Lẫm cũng đi theo qua.
Chương Nhất Thần quay đầu lại, “Cậu bận việc đi, tôi và Trần Nhược Tinh thống kê là được rồi.”
Khóe miệng Vệ Lẫm hơi co lại, người thật thà thật biết qua cầu rút ván mà.
Chương Nhất Thần sau khi làm xong, nói với Trần Nhược Tinh: “Có vấn đề gì thì tìm tôi.”
Trần Nhược Tinh gật đầu, dư quang không khỏi nhìn thoáng qua Vệ Lẫm, rất nhanh liền dời mắt đi.
Chương Nhất Thần thấy Vệ Lẫm còn ở đây, “Cậu không về à?”
Vệ Lẫm lạnh lùng nhìn cậu ta, “Tôi chờ xem thứ bậc.”
Trần Nhược Tinh có chút không thể tin được, ạn mà cũng để ý thứ bậc?
Vệ Lẫm đi đến bên cạnh Trần Nhược Tinh, “Bao lâu nữa mới xong?”
Trần Nhược Tinh vội vàng tăng thêm tốc độ, “Chắc khoảng một tiếng. Mình tranh thủ nhanh một chút.”
Chương Nhất Thần: “Trần Nhược Tinh, cậu cứ theo tốc độ bình thường mà làm, nên nghỉ ngơi.”
Vệ Lẫm: “Tôi cũng không vội, cô cứ từ từ làm.”
Nhưng mà anh ở bên cạnh cô, cô giống như không có cách nào an tâm làm việc nha.
Vệ Lẫm thấy bộ dáng gõ chữ của cô,