Đoàn người tới công ty XX, một vị quản lý của công ty tiếp đãi bọn họ. Mọi người đi theo sau quản lý tìm hiểu lịch sử phát triển của công ty, nửa tiếng sau, hành trình cơ hồ có thể kết thúc.
Mấy nữ sinh cảm thán, “Công ty xx thật tốt.”
Trần Nhược Tinh lại cảm thấy một chuyến này, tựa hồ cũng không học được cái gì, đại khái như cưỡi ngựa xem hoa.
Tôn Diệc Nặc cũng có cảm giác như vậy, cô ấy khẽ nói nhỏ, “Những cái này đều có thể tìm được trên mạng.”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Tiêu Tịnh Ngữ nói: “Quản lý Tương, làm phiền chú rồi. Hôm nay bọn cháu học được rất nhiều, hy vọng tương lai bọn cháu cũng có cơ hội đến công ty thực tập, làm việc.”
“Mong chờ mọi người gia nhập. Trưa nay mọi người đến căn tin ăn cơm đi.”
“Chú quá khách khí rồi.”
Quản lý Tương nói: “Phó tổng Chu đã nói với tôi rồi, bảo tôi chiêu đãi mọi người chu đáo.”
Tiêu Tịnh Ngữ khẽ mỉm cười, “Vậy làm phiền chú rồi.”
Trần Nhược Tinh nhìn Tôn Diệc Nặc, khác biệt giữa người và người cũng không phải lớn bình thường. Cô không biết khi nào mới có thể giống Tiêu Tịnh Ngữ, thoải mái hào phóng như vậy.
Đoàn người đi tới căn tin.
Căn tin rộng rãi sạch sẽ, thức ăn gì cũng có, so với đại học Giang tốt hơn nhiều.
Tôn Diệc Nặc: “Quả nhiên công ty lớn, căn tin này không kém hơn mấy nhà hàng gần đây.”
Tiêu Tịnh Ngữ nói: “Vì họ luôn ở đây ăn cơm. Mình nghe dượng mình nói, trước khi chủ tịch trở về, công ty đã cố ý trang hoàng căn tin lên.”
Trần Nhược Tinh gọi một tô bún, đầy một tô lớn, cô bưng đến bàn ăn.
Lúc này, bên ngoài có mấy người đi vào.
Trần Nhược Tinh liếc mắt một cái liền thấy được người đàn ông tối đó, bạn của dì Đường, cô nháy mắt nhớ tới tờ danh thiếp kia.
Hàn Minh chính là chủ tịch của công ty XX.
Hàn Minh và vài vị phó tổng vừa đi vừa nói chuyện, dư quang đột nhiên thấy được Trần Nhược Tinh, ông nói. “Mấy sinh viên kia là tới thực tập hay có chuyện gì?”
Phó tổng Chu trả lời: “Là sinh viên của đại học Giang, đến công ty chúng ta tham quan học tập.”
Hàn Minh hơi trầm mặc, đi về phía bàn của Trần Nhược Tinh.
“Hàn tổng, ngài ――”
Mấy vị phó tổng cũng đi theo qua, mọi người đều có chút khó hiểu. Chủ tịch sao đột nhiên chú ý đến mấy sinh viên rồi. Tiêu Tịnh Ngữ nhìn thấy bọn họ, lập tức đứng lên. Phó tổng Chu dùng ánh mắt ra hiệu cho cô ta, bảo cô ta đừng nói chuyện.
Quản lý Tương thấy đại boss, có chút kích động. “Chào chủ tịch.”
Hàn Minh mở miệng nói, “Tôi vừa nghe nói hôm nay có sinh viên đến đại học Giang tham quan, thế nào rồi?”
“Rất tốt ạ.” Quản lý Tương báo cáo.
Hàn Minh gật đầu, nói với mấy sinh viên, “Tính ra, ta cũng là lão học trưởng của mọi người.”
Mấy sinh viên vẻ mặt hưng phấn.
Quan Húc nói ngữ khí không kiêu ngạo không siểm sịnh, “Chủ tịch Hàn, giáo viên của bọn cháu có nhắc đến ngài.”
“A? Sẽ không phải là chuyện ta trượt môn đấy chứ?”
Thái độ thân thiết của Hàn Minh nháy mắt làm cho đám sinh viên không còn căng thẳng nữa. Ông quay đầu lại nói với mấy vị phó tổng: “Mọi người cũng đi ăn cơm đi, hôm nay tôi liền ở cùng mấy người bạn nhỏ này.”
Phó tổng Chu nói: “Vậy bảo đầu bếp làm chút gì đó cho ngài?”
Hàn Minh nhìn thoáng qua khay ăn trước mặt của mọi người, cuối cùng ánh mắt dừng trong tô của Trần Nhược Tinh, “Bún vị thế nào?” ông nhìn Trần Nhược Tinh, tươi cười hòa ái.
Biểu tình Trần Nhược Tinh không thay đổi, “Cũng được ạ.”
Hàn Minh cười khẽ, “Vậy xem ra tay nghề của đầu bếp chúng tôi cần nâng cao lên rồi.”
“Không phải, đầu bếp làm rất ngon.” Ngữ khí Trần Nhược Tinh có chút vội vàng. Chỉ là so với bà của cô vẫn kém hơn chút gì đó.
“Được. Cho tôi một tô bún, tôi nếm thử xem sẽ biết.”
Một bữa cơm ngồi ăn, Trần Nhược Tinh cũng nghe được một ít tin tức. Vị chủ tịch này lớn hơn dì Đường một khóa. Cô cắn đũa, tính ra chú ấy cũng là học trưởng của mẹ cô.
Trần Nhược Tinh cúi đầu, uống mấy ngụm canh. Vẻ mặt cô thỏa mãn, làm cho Hàn Minh hơi sửng sốt.
Trần Nhược Tinh thấy Hàn Minh đang nhìn cô, cho rằng bản thân ăn nhiều rồi. Cô có chút ngượng ngùng giải thích: “Canh này rất ngon.”
Hàn Minh cảm thấy một màn vừa rồi như quay về hai mươi năm trước, cô gái kia húp hết canh mì hoành thánh, trên miệng còn dính dầu. “Canh này rất ngon.”
Ông theo bản năng lấy khăn giấy đưa cho Trần Nhược Tinh, “Lau miệng đi.”
Trần Nhược Tinh ngây người, người khác cũng ngây người.
Tôn Diệc Nặc hơi đẩy cô, “Nhận đi ――”
Trần Nhược Tinh đưa tay ra nhận lấy, chiếc vòng bên tay phải lắc lư. “Cảm ơn ngài.”
Hàn Minh đột nhiên bắt lấy tay cô, “Vòng tay này làm sao cháu lại có?”
Trần Nhược Tinh rút tay lại, “Người khác tặng cho cháu.”
Sắc mặt Hàn Minh trầm xuống, “Ai tặng?”
Trần Nhược Tinh: “Dì cháu.”
Hàn Minh: “Đường Vận?”
Trần Nhược Tinh gật đầu.
Hàn Minh buông tay ra, “Xin lỗi. Vòng tay này rất giống của một người bạn của ta. Rất nhiều năm rồi, vừa nhìn thấy, ta liền nhớ tới thời gian hai mươi năm trước.”
Trần Nhược Tinh vâng một tiếng.
Hàn Minh thu lại vẻ mặt, “Vậy hoan nghênh mấy đứa tới căn tin chúng tôi dùng cơm.”
“Chủ tịch Hàn, bọn cháu sẽ cố gắng, ba năm sau, bọn cháu muốn tới công ty XX làm việc.”
“Được. Ta chờ mấy đứa.”
Sau khi ăn cơm xong, Hàn Minh rời đi trước. Ông vừa đi, mọi người thờ phào một hơi.
“Vừa rồi mình rất căng thẳng a!”
“Đúng vậy! Cảm giác chính là chơi game gặp đại boss ở màn cuối!”
“Chủ tịch Hàn thật ân cần, bộ dạng soái khí nha, lúc trẻ nhất định là nhân vật phong vân ở trường.”
........
Tiêu Tịnh Ngữ vẫn không nói gì, cô ta nhìn Trần Nhược Tinh, trầm mặc một lúc cuối cùng nói, “Trần Nhược Tinh, cậu quen chủ tịch Hàn?”
Trần Nhược Tinh nghĩ nghĩ, “Không tính là quen, trước kia có gặp qua một lần.”
“A? Cậu quen biết chủ tịch Hàn? Khó trách chủ tịch Hàn chú ý đến cậu.”
“Lần sau chúng ta muốn đến tham quan công ty XX nữa, Trần Nhược Tinh có thể tìm chủ tịch Hàn.” Tiêu Tịnh Ngữ cười nói.
Trần Nhược Tinh bưng khay ăn lên, “Xin lỗi, mình cũng không quen chú ấy, không thể giúp được gì rồi.”
Mọi người không nghĩ tới cô lại nói trực tiếp như vậy, trong lúc nhất thời không khí có chút không thích hợp. Đúng lúc này, quản lý Tương lại trở về.
“Mấy cô cậu thật sự vận khí rất tốt.” Quản lý Tương ôm hơn mười hộp quà đến.
“Quản lý Tương, đây là gì vậy?”
“Chủ tịch tặng quà cho mọi người.” Quản lý Tương đem quà phát cho từng người. “Đây là bút máy, là dòng bút Waterman.”
Tiêu Tịnh Ngữ nhìn nói, “Quà quá quý giá rồi.”
“Chủ tịch Hàn nói, chúc mọi người học tập tốt. Muốn cảm ơn ông ấy, về sau giáp mặt cảm ơn.”
“Được rồi. Vậy mọi người về cẩn thận.” Quản lý Tương đi đến cạnh Tiêu Tịnh Ngữ, “Tịnh Ngữ, cháu đem danh sách sinh viên tham gia hoạt động lần này gửi mail của cho chú, chú phải lập hồ sơ.”
“Vâng ạ, chú Tương, cháu về sẽ gửi cho chú.”
Mọi người cầm quà trở lại xe buýt.
“Các cậu mở bút ra xem chưa?”
“Sao vậy?”
“Chóp bút là vàng 18k đấy.”
“Thật hay giả vậy?”
“Chiếc bút này có giá hơn 3000 tệ.”
“Trời ạ! XX quả thật công ty lớn. Lần này chúng ta tới đúng là đáng giá!”
Trần Nhược Tinh chợp mắt, tay cô không nhịn được sờ tới chiếc vòng tay. Chủ tịch Hàn và dì Đường quen biết, cho nên ông ấy nhận ra vòng tay. Vậy vòng tay này có phải có liên quan đến chủ tịch Hàn hay không? Nhưng vì sao dì Đường muốn đưa vòng tay này cho cô chứ.
Trong lòng cô tràn đầy nghi hoặc.
Ba giờ chiều, sau khi trở lại trường, mọi người ở cổng mỗi