Sau khi Vệ Lẫm rời đi, Trần Nhược Tinh đóng cửa lại, vô lực tựa vào tường. Cô nắm chặt mười ngón tay, cúi đầu nhìn đôi dép lê trên chân mình, cặp mắt kia không có chút ánh sáng nào. Cô vẫn không khống chế được chính mình, nói chuyện với con trai, nội tâm khẩn trương bất an, thậm chí tay còn hơi run. Cô chậm rãi đưa hai tay lên, đầu ngón tay trắng bạch, mười ngón tay còn đang run rẩy.
Cô phát hiện căn bệnh này là lúc học cấp 3, sau đó mới biết, đây là căn bệnh thuộc về tâm lý. Tình trạng này của cô cũng chỉ có chủ nhiệm lớp cấp 3 của cô biết. Sau khi thi lên đại học, chủ nhiệm lớp còn dặn dò cô, lên đại học phải đi khám bác sĩ tâm lý.
Qua vài phút, Trần Nhược Tinh mới bình tĩnh lại.
Cho dù mẹ Vệ đã vì cô mà đổi ra giường mới, chiếc giường này chắc là chiếc giường sang quý nhất mà từ khi cô chào đời đến giờ được ngủ, nệm không mềm không cứng, ngủ thoải mái đến mức cô phải than thở.
Một đêm nay, Trần Nhược Tinh ngủ rất ít. Cô mơ thấy rất nhiều khung cảnh, lặp đi lặp lại, cô đã mơ thấy rất nhiều lần.
Một cô bé hơn mười tuổi đứng ở hành lang.
Bà cô cầm trong tay một cây gậy trúc, “Về sau còn cùng con trai đi chơi nữa không?!”
“Bà ——”
“Đưa tay ra!”
Tiếng nói vừa dứt, lòng bàn tay cô bé bị gậy đập mạnh một cái, lập tức liền đỏ lên.
“Còn đi nữa không?”
Chất vấn một câu liền đánh một gậy.
Trần Nhược Tinh giống như một người ngoài cuộc, nhìn cô bé trong mộng, không tiếng động chảy nước mắt.
Lòng bàn tay cô bé chậm rãi chảy máu, màu sắc tiên diễm.
“Bà, đau!”
“Có nhớ kỹ lời ta không?”
“Con sẽ nghe lời, con không bao giờ đi chơi với bọn họ nữa.”
Rồi sau đó, cô nhìn thấy ông băng bó vết thương cho cô bé. Ông thở dài, “Nhược Tinh, bà con là muốn tốt cho con. Không nên trách bà ấy.”
“Con biết.” Thanh âm cô bé mềm mại ngọt ngào. “Ông, tay của con đã không đau nữa rồi.”
..........
Ngày hôm sau, thời điểm Trần Nhược Tinh tỉnh lại, ánh mắt vừa đỏ vừa sưng. Cô nhanh chóng vào toilet dùng nước lạnh tiêu sưng một lúc.
Sau khi xuống lầu, vẫn là bị mẹ Vệ phát hiện được. “Nhược Tinh, tối qua không ngủ được à? Vì giường không thoải mái sao?”
“Không phải, là con hơi nhớ nhà.”
Mẹ Vệ trìu mến sờ đầu cô, “Đứa bé ngoan, đừng lo lắng, ông bà con sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”
“Con biết. Đợi đến kỳ nghỉ con sẽ quay về thăm bọn họ.”
Mẹ Vệ: “Ăn sáng trước đi.”
Trong nhà ăn, Vệ Triệt và Vệ Lẫm đều đã ở đó. Vệ Lẫm như đã ăn xong, anh cũng chưa đi, dường như là đang đợi cô.
“Anh, buổi sáng tốt lành.” Trần Nhược Tinh kêu lên.
Vệ Triệt mỉm cười nhìn cô. “Buổi sáng tốt lành, ăn cơm đi.”
Trần Nhược Tinh quan sát một chút, Vệ Lẫm an vị ngồi ngoài mép bàn ăn, cô muốn đi vòng qua ngồi đối diện anh ta.
Mẹ Vệ từ trong bếp cầm đồ ăn đi ra, trực tiếp đặt xuống bên tay phải Vệ Lẫm. “Nhược Tinh, đừng đứng nữa, ngồi xuống đây đi.”
Trần Nhược Tinh dừng động tác, ngoan ngoãn ngồi vào bên cạnh Vệ Lẫm. Sau khi ngồi xuống, cô hơi nghiêng đầu, nhẹ nhàng nói: “Buổi sáng tốt lành.”
Vệ Lẫm trầm mặc vài giây, ăn xong trứng chiên, anh quay đầu, “Hình như tôi lớn hơn cô, cô vì sao không kêu tôi.”
Trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Trần Nhược Tinh cảm giác tim đập nhanh, không khí dường như yên lặng. Cô mím môi, tay cầm đũa run nhẹ.
Vệ Lẫm thấy cô không nói lời nào, lại dùng ánh mắt vô tội mà mơ màng nhìn anh, anh nhún nhún vai quay sang tiếp tục ăn sáng. Bộ dạng ngốc nghếch nhìn không thông minh chút nào này, rốt cuộc làm sao thi đậu hai trường đại học được cơ chứ?
Trần Nhược Tinh ngơ ngác một chỗ.
Mẹ Vệ nhìn mắt con trai, giả vờ tức giận nói, “Con nha, đừng bắt nạt Nhược Tinh, muốn để Nhược Tinh kêu con một tiếng anh, thì ở trường con phải lo chiếu cố con bé.”
Vệ Lẫm vui đùa nói: “Không phải hôm nay con làm cu li rồi sao?”
Vệ Triệt: “Đừng nhiều lời nữa, nhanh ăn sáng đi. Ăn xong rồi, anh đưa hai đứa đến trường.”
Vệ Lẫm: “Vậy vất vả cho anh hai rồi.”
Vệ Triệt bật cười.
Sau khi ăn sáng xong, Vệ Triệt giúp Trần Nhược Tinh đem vali để vào cốp sau, anh xách lên mới phát hiện bên trong vali 24 phân này cũng không có đồ gì nhiều. Cũng đúng, tới đại học đều có thể mua. Anh cũng không để ý nữa.
Mẹ Vệ đứng trước cổng, lưu luyến không rời nhìn ba đứa nhỏ ra cửa. “Nhược Tinh, có chuyện gì nhớ tìm Vệ Lẫm giúp nhé.”
Trần Nhược Tinh nhẹ nhàng lên tiếng. Cô biết mẹ Vệ nói lời thật lòng.
Vệ Triệt nhìn vẻ mặt không nỡ của mẹ, liền quay qua nói với Trần Nhược Tinh: “Cuối tuần được nghỉ, bảo chú Dương đến đón em về.”
Mẹ Vệ liên tục gật đầu, “Dì sẽ làm đồ ăn ngon cho con.”
Trần Nhược Tinh không đành lòng từ chối, huống hồ cô còn có chút chuyện muốn hỏi dì Đường. “Tạm biệt dì.” Cô lại nhìn mẹ Vệ, trong lòng không hiểu sao có cảm giác không nỡ. Cơ hội cô gặp mẹ Vệ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, mẹ Vệ đối xử với cô vô cùng tốt.
Vệ Triệt lái xe, Vệ Lẫm cùng Trần Nhược Tinh ngồi phía sau, đều trầm mặc không nói gì.
Nửa đường, Vệ Triệt nhận điện thoại, “Tôi sẽ đến công ty muộn một chút, buổi chiều rồi họp, bảo các bộ phận chuẩn bị tốt bản kế hoạch.” Vệ Triệt lúc học đại học đã mở một công ty điện tử. Bố Vệ còn mong chờ anh về công ty trong nhà giúp đỡ, thấy con trai để tâm đến công ty kia của anh như vậy, ông cũng không yêu cầu anh về nữa. Từ đó, bố Vệ liền đem chú ý dời lên người Vệ Lẫm, mong con trai nhỏ trở về giúp đỡ ông.
Trần Nhược Tinh đoán Vệ Triệt có thể đang nói chuyện với thư kí, không kìm được nhìn về phía anh. Vệ Triệt hôm nay thay một bộ tây trang, ánh mặt trời ngoài cửa xe chiếu vào làm nổi bật vẻ đẹp trai của anh. Quan trọng nhất là, thời điểm ở chung một chỗ với anh, cô sẽ không khẩn trương, sợ hãi.
Vệ Triệt lơ đãng nhìn ánh mắt của Trần Nhược Tinh, khóe miệng anh nhếch lên, tươi cười mang theo một tia trào phúng.
Chưa đến một tiếng, bọn họ đã tới đại học H.
“Anh, cảm ơn anh.” Trần Nhược Tinh thành tâm nói lời cảm tạ.
Vệ Triệt gật đầu, đưa một tấm card ra, “Đây là số điện thoại cá nhân của anh, có việc nhớ tìm anh. Nhược Tinh, không cần cảm thấy bản thân làm phiền bọn anh.”
Vệ Lẫm đứng một bên, bất động thanh sắc.
Vệ Triệt lại lấy ra hai cái chìa khóa, “Em và Vệ Lẫm mỗi người một chìa.”
Vệ Lẫm biến sắc, “Anh hai, đây là căn hộ ở gần trường của anh?”
“Phòng ở đã được quét dọn sạch sẽ, hai đứa