Đêm hôm đó, Trần Nhược Tinh phải túc trực bên linh cữu, Vệ Lẫm ở cạnh cô.
Bác gái cách vách đỡ bà cụ về phòng nghỉ ngơi, “Bà cũng bớt đau buồn đi, chú ý giữ gìn sức khỏe, không thể ngã xuống được.”
Bà cụ cắn răng, ánh sáng lờ mờ cũng không che được đau thương trên khuôn mặt bà. Cả đời bà lúc còn trẻ chia cách với bố mẹ, trung niên cùng đứa con gái duy nhất tách rời, cũng chỉ có chồng bà là không rời bỏ bà. Kết quả ông ấy vẫn đi trước bà một bước.
“Thật sự làm phiền mọi người rồi.”
“Nói gì vậy, đều là hàng xóm láng giềng. Bà nghỉ sớm đi.” Bác gái nhẹ nhàng đóng cửa, không đành lòng ở lại.
Trần Nhược Tinh quỳ gối ở đó, sống lưng thẳng tắp.
Vệ Lẫm tìm một cái đệm tới, “Quỳ trên đây đi.” Anh quỳ nửa ngày, đầu gối quả thật đã không chịu nổi nữa.
Trần Nhược Tinh vẫn không nhúc nhích.
Vệ Lẫm kéo cô lên, “Cô không cần đầu gối nữa à.”
Trần Nhược Tinh đổi đệm, ánh mắt vô hồn, “Vệ Lẫm, cậu nói con người sau khi chết có phải sẽ luân hồi chuyển thế không?”
“Tôi không hiểu về Phật học mấy. Có điều, ông ngoại tốt như vậy, Phật tổ khẳng định sẽ đối đãi tốt với ông cụ.”
Trần Nhược Tinh trầm mặc một lúc, “Nhất định sẽ.” Vậy thì xin Phật tổ phù hộ, để kiếp sau ông ngoại có thể sống khỏe mạnh hạnh phúc.
Vệ Lẫm ừ một tiếng.
“Vệ Lẫm, cảm ơn cậu.” Trần Nhược Tinh nhẹ giọng nói.
Vệ Lẫm quay đầu nhìn sườn mặt cô, khóe miệng anh hơi động, có lời muốn nói nhưng thủy chung cũng không nói ra.
Buổi tối này, hai người cùng nhau túc trực cả một đêm, an bình hòa hợp.
Ngày hôm sau, trời hơi lạnh, cửa gỗ bị đẩy ra.
Vệ Lẫm đỡ Trần Nhược Tinh đứng lên, “Có thể là bố mẹ tôi tới rồi.”
Hai người cùng nhau đi tới, xa xa nhìn thấy thân ảnh một người phụ nữ.
Trần Nhược Tinh để mặt mộc, không có biểu cảm gì.
Vệ Lẫm cũng nhận ra người tới.
Trần Tử Lê ngồi chuyến bay đêm, không biết có phải vì gấp rút lên đường hay không mà sắc mặt bà rất kém. “Nhược Tinh, mẹ nhận được tin rồi. Sao lại đột ngột như vậy?”
Trần Nhược Tinh nuốt nước bọt, “Đi nhìn ông ngoại một chút đi.”
Trần Tử Lê cắn khóe môi, “Được.”
Trần Nhược Tinh đứng ở trong viện, nhìn bóng lưng bà, rất nhanh cô liền quay mặt đi, tầm mắt rơi vào mấy cây hoa hồng ở trong sân, hoa hồng nở, kiều diễm động lòng người, đó là ông ngoại trồng cho cô. Chờ hoa nở rồi cắt mấy cành, đặt vào bình hoa thủy tinh trong phòng cô, để cô có thể vui vẻ mấy ngày.
Vệ Lẫm hỏi: “Cô không vào à?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Bà ấy có thể đến, liền để ông ngoại ở riêng với bà ấy một lúc đi.”
Trần Tử Lê không rơi nước mắt, nước mắt không chảy xuống được. Đại khái bà cũng không nghĩ tới, năm đó từ biệt, lúc gặp lại lại là tử biệt. Lần đầu tiên bà hối hận với quyết định khi đó.
“Khấu đầu thắp hương xong rồi thì đi đi.” Bà cụ đột nhiên từ trong phòng đi ra.
“Mẹ ――” Giọng Trần Tử Lê run rẩy.
Ánh mắt bà cụ đã dời đi nơi khác, “Nhược Tinh, vào làm bữa sáng với ta.”
“Mẹ, nhiều năm như vậy rồi, người vẫn không chịu tha thứ cho con sao?”
Bà cụ tựa hồ không nghe thấy lời Trần Tử Lê, tiếp tục đi về phía trước.
Trần Tử Lê vươn tay ra, lại rụt tay về, bà không còn dũng khí của năm đó nữa.
Trần Nhược Tinh cùng bà cụ đi vào phòng bếp.
Hết thảy như thường, nước trong nồi đã sôi, bà cụ để hoành thánh vào nồi, “Không có gì muốn hỏi à?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu.
Bà cụ lắc đầu, “Con ở Giang thành đã gặp qua mẹ con rồi?”
“Bà ――”
“Không cần căng thẳng. Gặp thì gặp thôi. Có phải cảm thấy ta đối với con quá tàn nhẫn không?”
Trần Nhược Tinh không nói gì.
“Đời người chính là một con đường, trên con đường này sẽ có rất nhiều người đồng hành với con, có vài người đi cùng rồi rời đi, đột nhiên lại có người gia nhập con đường này, có thể đi cùng rồi lại không gặp nữa. Tình thân, tình bạn, tình yêu đều giống nhau, nghĩ thông suốt rồi thì không cần để ý nhiều như vậy.” Bà cụ thở dài một hơi, “Hoành thánh chín rồi, con lấy cho Vệ Lẫm một chén đi.”
“Vâng.”
Trần Nhược Tinh bưng một chén hoành thánh ra sân.
Vệ Lẫm ngồi bên bàn đá nhỏ, nhìn thấy hoành thánh nóng hổi, anh tuy đói nhưng không muốn ăn một chút nào. “Của cô đâu?”
“Ở trong bếp, cậu ăn trước đi.” Cảm xúc cô sa sút, căn bản không có tâm tình ăn cái gì.
Vệ Lẫm cầm thìa quấy canh trong bát, “Đi lấy cái bát nữa chia cho cô một nửa, nhiều như vậy tôi ăn không hết.”
Trần Nhược Tinh nhìn anh, “Đây không nhiều lắm.”
“Không có khẩu vị.”
Trần Nhược Tinh đứng dậy đi vào bếp lấy bát, thấy bà múc một chén hoành thánh ra, còn đang nấu nước. “Bà ơi, đừng nấu nữa. Vệ Lẫm không có khẩu vị.”
Bà cụ tắt bếp, “Con đi vào nhà chính bảo nó đi đi.”
“Không để bà ấy tiễn ông ngoại đoạn đường cuối cùng sao?”
“Không cần. Người cũng đi rồi.” Bà cụ khom người, dọn dẹp bệ bếp.
“Vâng.”
Vệ Lẫm thấy cô từ trong bếp đi ra, sắc mặt càng kém. “Làm sao vậy?”
“Bà ngoại bảo bà ấy đi.”
Đối với sự sắp xếp của bà cụ, Vệ Lẫm không thể nói gì. Hiện tại anh đã hiểu vì sao Trần Nhược Tinh lại có chứng bệnh sợ con trai, cách làm của bà cụ có lúc quả thật làm cho người ta bất đắc dĩ.
“Đây là chuyện giữa bọn họ, chúng ta yên lặng xem biến đi.” Vệ Lẫm chỉ có thể nói như vậy.
Trần Nhược Tinh mím môi, “Mình sợ bà ngoại buồn.”
“Lát nữa bố mẹ tôi sẽ tới. Lực chú ý của bà cũng sẽ không ở trên người mẹ cô nữa.” Vệ Lẫm nói.
Trần Nhược Tinh thở dài.
Sáng hôm đó, theo như lời Vệ Lẫm nói, sau khi người của Vệ gia đến, bà cụ cũng không chú ý đến Trần Tử Lê nữa.
Có người Vệ gia đi cùng, sau khi ông cụ được hỏa táng, liền được an táng ở gần mộ viên.
Bà cụ thở dài một tiếng, “Ông nghỉ ngơi đi, đợi tôi.”
Đường Vận nói: “Dì Lam, dì đừng suy nghĩ nhiều, còn có Nhược Tinh ở bên dì.”
Bà cụ nhìn thoáng qua Trần Nhược Tinh, “Nó đã lớn rồi, cũng không cần ở bên ta nữa.”
“Bà ngoại, người cùng tới Giang thành với con đi, con sẽ hiếu kính người.” Trần Nhược Tinh cau mày, “Người một mình ở Vi Chu, con không yên tâm.”
“Ông ngoại con ở đây, ta không đi đâu hết.” Bà cụ khoát tay.
Đường Vận nói: “Vệ Lẫm cùng Nhược Tinh đính hôn, người cũng phải xuất hiện nhìn một chút chứ.”
Trần Tử Lê ở một bên kinh ngạc nhìn Trần Nhược Tinh.
Trần Nhược Tinh cúi thấp đầu.
Bà cụ thở dài, “Đợi qua 49 ngày, ta sẽ qua.”
Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường trở về, Vệ Lẫm và bố Vệ đi ở cuối cùng. “Chuyện của chính con đã nghĩ kỹ chưa. Hôn nhân