Trần Nhược Tinh có cảm giác bản thân xuất hiện ảo giác. Cô nhìn người đàn ông trước mặt, đã gặp rất nhiều lần, ngoại trừ xa lạ thì vẫn là xa lạ, cô chưa từng nghĩ tới người này chính là bố ruột của cô. Khó trách đồng nghiệp lại nói cô giống chủ tịch Hàn. Thì ra, cô thật sự là con gái của ông.
Quá hoang đường rồi.
Cô cảm giác cơ thể mình đang run lên, nói không rõ là cảm xúc gì. Tất cả mọi người không nói với cô về chuyện của bố cô. Mỗi lần cô hỏi bà ngoại, bà ngoại đều luôn tức giận, rồi gắt gỏng trách mắng cô. Cô hỏi dì Đường, dì Đường cũng nói chuyện mập mờ.
Thì ra bố ruột cô lại có thân phận cao như vậy.
“Nhược Tinh, thật sự xin lỗi. Trước khi con mười bảy tuổi, bố cũng không biết đến sự tồn tại của con.” Hàn Minh ngữ khí chân thành, mang theo bất đắc dĩ. “Về sau, bố sẽ chăm sóc con.”
Chăm sóc cô?
Cô cũng không phải đứa bé vài tuổi.
“Nhược Tinh, bố nợ con quá nhiều rồi.”
“Chú không nợ tôi, chú nợ bà ấy.” Trần Nhược Tinh rốt cuộc tìm về được thanh âm, không có sự kích động khi gặp lại người thân. Từ đầu đến cuối, ông không nhắc đến bà một chữ nào.
Ông đã quên Trần Tử Lê sao?
“Bố và mẹ con chia tay bởi vì chúng ta không thích hợp, cho dù lúc ấy ở bên nhau, về sau cũng sẽ chia tay.” Hàn Minh cũng không giấu diếm.
“Nếu như lúc ấy chú biết sự tồn tại của tôi, chú sẽ làm gì?” Trần Nhược Tinh đột nhiên hỏi.
Hàn Minh hơi sửng sốt, “Không có nếu như.”
Trần Nhược Tinh hơi nhếch khóe miệng, “Chú sẽ bảo bà ấy bỏ đứa bé.”
Hàn Minh nhíu mày. Đúng vậy, nếu năm đó ông biết, ông sẽ làm như vậy.
“Tôi đoán không sai chứ.” Đôi mắt cô dần đỏ lên, “Bà ấy không nói với chú sự tồn tại của tôi, cũng là sợ sẽ như vậy.” Trần Tử Lê vì yêu mà điên cuồng, nhưng bà cụ thì đều biết hết. Hàn Minh là loại người gì, Trần Tử Lê lúc đó cũng không biết rõ, bà cụ lại rất rõ. Ở trong mắt Hàn Minh, tình yêu, phụ nữ đều không phải là quan trọng nhất, sự nghiệp mới là đứng vị trí đầu tiên trong lòng ông. Vợ ông phải là người có thể giúp đỡ sự nghiệp, gia đình ông, mà Trần Tử Lê cũng không phải là người bạn đời thích hợp của ông.
Hàn Minh thở ra, “Nhược Tinh, con còn nhỏ, có một số việc con không hiểu được.”
“Tôi đều hiểu cả.” Trần Nhược Tinh đứng dậy, cô cố gắng khống chế bản thân. “Bởi vì chú, bà tôi đưa tôi đến Vi Chu, chú muốn bắt đầu một cuộc sống mới, bà ngoại cũng muốn để mẹ tôi bắt đầu một cuộc sống mới, mà sự tồn tại của tôi căn bản không thể để người khác biết được.”
“Nhược Tinh, con là con gái của bố, bố sẽ công khai chuyện này.”
“Tôi họ Trần, đời này tôi cũng là họ Trần.”
Hàn Minh nghe được lời của cô cũng không tức giận gì, “Con bình tĩnh trước đã.”
“Chú nhận ra tôi từ khi nào?” Trần Nhược Tinh hỏi.
“Lần đầu tiên nhìn thấy con, bố cho rằng con là con gái của Đường Vận. Sau lại nhìn thấy vòng tay mà con đeo, trong lòng bố đã có nghi ngờ.”
“Vòng tay?” Trần Nhược Tinh theo bản năng sờ sờ cổ tay.
“Vòng tay kia là bố tặng cho mẹ con.”
“Đó là dì Đường tặng tôi.”
Hàn Minh gật đầu, “Bố nghĩ là mẹ con để lại chỗ Đường Vận, quan hệ của mẹ con và Đường Vận rất tốt.”
Vậy vì sao dì Đường muốn đưa vòng tay này cho cô?
“Bố nghĩ Đường Vận cũng là hy vọng bố con chúng ta nhận nhau.”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Không phải. Dì Đường cũng không hy vọng chúng ta nhận nhau. Dì ấy chỉ là cảm thấy được tất cả mọi người bởi vì sự tồn tại của tôi mà đau khổ mười mấy năm, dựa vào cái gì mà chú bình yên hưởng thụ cuộc sống.”
Hàn Minh nhíu mày, “Nhược Tinh, bố biết con tạm thời không tiếp thu được.”
Trần Nhược Tinh giơ tay lên che ngực, “Chủ tịch Hàn, tôi chỉ là một sinh viên bình thường, tôi không trèo cao lên nổi thân phận như vậy của chú. Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi ra ngoài trước.”
“Con cũng không cần nghĩ quá nhiều. Bố và con nhận lại nhau, cũng chỉ là muốn chăm sóc cho con.”
Nói thật dễ nghe.
Trần Nhược Tinh thấy được khung ảnh trên giá sách của ông, một nhà ba người, cô bé trong ảnh mặc váy công chúa màu hồng nhạt, tóc dài mặc áo choàng, người bố ôm con gái, người mẹ đứng ở một bên, người một nhà hạnh phúc.
Hàn Minh theo ánh mắt cô nhìn qua, “Đó là Vân Vân, nhỏ hơn con hai tuổi, lúc tám tuổi đã qua đời rồi.”
Cổ họng Trần Nhược Tinh khô khốc, “Cho nên chú muốn tìm một người đến thay thế thân phận con gái chú?”
“Nhược Tinh, con không phải thay thế, con chính là con gái của Hàn Minh ta.” Hàn Minh đi qua, vừa vươn tay ra, Trần Nhược Tinh liền lập tức né tránh.
Hàn Minh rút tay về, “Bố nghe nói con sắp đính hôn với con trai thứ hai của Vệ gia, con mới mười chín tuổi, còn quá nhỏ, giờ đính hôn thì còn quá sớm. Bọn họ vội quá rồi.”
Trần Nhược Tinh lạnh mặt, “Mẹ tôi cũng là mười chín tuổi sinh ra tôi.”
Hàn Minh sắc mặt cứng đờ, “Được rồi, con về làm việc trước đi, ngày khác chúng ta lại nói chuyện.”
Cô nghĩ, giữa bọn họ không có chuyện gì để nói cả.
Mãi cho đến tan tầm, Trần Nhược Tinh đều thấy có chút không yên lòng. Buổi tối, Vệ Lẫm đến đón cô đi thử lễ phục.
Cửa hàng lễ phục là Đường Vận hẹn, hai người tới rồi báo tên, nhân viên cửa hàng dẫn hai người đi vào thử đồ.
“Hai người thích kiểu quần áo như thế nào? Cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu.”
Trần Nhược Tinh còn đang suy nghĩ chuyện lúc trưa, Vệ Lẫm chạm vào cánh tay cô, “Nghĩ gì vậy?”
Trần Nhược Tinh giật mình, “Váy liền là được rồi.”
“Vâng, hai vị chờ một chút. Tôi đi lấy đồ.”
Nhân viên cửa hàng vừa đi, Vệ Lẫm hỏi: “Ở công ty gặp chuyện gì à?”
“Sao cậu biết được?” Trần Nhược Tinh kinh ngạc.
“Trên mặt cô đều viết.” Vệ Lẫm nhìn cô, “Đồng nghiệp bắt nạt cô?”
Trần Nhược Tinh lắc đầu, “Không phải. Mình chỉ đang nghĩ rốt cuộc sao mình có thể tới XX thực tập được?”
Con ngươi Vệ Lẫm vừa đảo, “Đương nhiên là năng lực của cô đủ tư cách.”
Trần Nhược Tinh cười nhạo, “So với đàn anh năm ba, tôi còn kém nhiều.”
Nhân viên cửa hàng lấy ra bảy tám chiếc váy liền, “Đây đều là những kiểu dáng mới của năm nay, cô nhìn xem thích kiểu nào?” Trần Nhược Tinh tiện tay cầm một chiếc váy màu xanh bạc hà, “Cái này đi.”
Nhân viên cửa hàng: “Vâng, tôi giúp