Trần Nhược Tinh trở lại ký túc xá, Hứa Lạc Lạc và Giả Gia cũng đã trở lại, trên bàn hai người để đầy đồ.
Hứa Lạc Lạc phát hiện được cô mua di động mới, “A, cậu đi mua di động à?”
“Ừ, ở cửa hàng trước cổng.”
Giả Gia hỏi, “Giống của mình, cậu mua mấy tiền?”
Trần Nhược Tinh trả lời: “2500.”
Giả Gia kinh ngạc, vẻ mặt đau lòng: “Bây giờ có hoạt động khuyến mãi gì à? Làm gì mà giá rớt xuống nhiều đến vậy? Rẻ hơn ba nghìn so với lúc mình mua.”
“Hoạt động ưu đãi bán hàng, ông chủ ưu đãi 2500.”
Giả Gia cầm lấy di động của cô, cẩn thận đánh giá, “Hoạt động ưu đãi cũng giảm nhiều đến như vậy.”
“Chẳng lẽ là hàng nhập lậu? Hứa Lạc Lạc nghi ngờ nói, “Nhược Tinh, mình không có ý gì khác, cậu xem xem di động có phải thật hay không? Cũng có thể cửa hàng đó lấy hàng secondhand đem ra bán.”
Giả Gia gật đầu, “Mình cũng không hiểu mã sản phẩm mấy, có điều di động này nhìn thì mới.”
Trong lòng Trần Nhược Tinh nổi lên một tia nghi hoặc, giá cả giảm một nửa, bây giờ nghĩ lại thì có trò mèo(*). Chỉ là lúc đó Vệ Lẫm cũng ở đó, anh là người hiểu biết về di động, di động này hẳn không phải là giả.
(*) Nguyên văn là miêu nị [猫腻]: thổ ngữ Bắc Kinh cổ, chỉ một điều sơ hở, thiếu sót, không hợp với lẽ thường.
Chẳng lẽ...
“Nhược Tinh, nếu không chúng ta đi hỏi ông chủ đi. Nếu ông ta là kẻ lừa gạt, chúng ta gọi 12315 khiếu nại.”
Trần Nhược Tinh mỉm cười, “Bây giờ cũng muộn rồi, ngày mai có thời gian rồi đi.”
Giả Gia cẩn thận nghiên cứu di động, “Mình cảm thấy di động này là thật, cũng mới.”
Trần Nhược Tinh càng thêm khẳng định suy nghĩ vừa rồi của mình, “Có thể là ông chủ kia thấy mình đáng yêu, nên lấy rẻ cho mình.”
“Phốc!” Giả Gia ha ha cười, “Thật sự có khả năng nha. Quay về cũng có thể để cậu làm đại diện phát ngôn nha.”
Hứa Lạc Lạc cũng vui vẻ, “Đừng nghĩ nhiều nữa. Chúng ta thêm Wechat của nhau vào, rồi lập nhóm chat.”
“Đợi Diệc Nặc về rồi lập.”
Trần Nhược Tinh nhìn hai người, trong lòng nổi lên ấm áp. Nhiều năm như vậy, cô chưa từng thấy vui vẻ như vậy. Lần đầu tiên tự do kết bạn, thật tốt.
Buổi tối trước khi chuẩn bị ngủ, Trần Nhược Tinh gửi tin nhắn cho Vệ Lẫm.
Tiền di động là cậu thêm vào?
Đáng tiếc, mãi cho đến khi cô đi vào giấc ngủ, Vệ Lẫm cũng không trả lời lại cô.
Ngày hôm sau, Trần Nhược Tinh là người đầu tiên rời giường, cô lập tức xem di động.
Rạng sáng lúc hai giờ, Vệ Lẫm trả lời cô: Ừm.
Trần Nhược Tinh lập tức gõ một dòng chữ: Mình trả lại tiền cho cậu.
Một phút sau, bên kia cũng không có động tĩnh gì. Cô nghĩ lúc này chắc Vệ Lẫm vẫn chưa dậy.
Đợi sau khi Trần Nhược Tinh rửa mặt xong, ba người còn lại trong phòng lật đật tỉnh dậy. Trần Nhược Tinh nhìn bộ dạng bận rộn của mọi người, cô nói: “Mình đi mua bữa sáng đây.”
“Được á. Mình muốn sữa chua, trứng chim. Vất vả rồi!”
“Mình muốn trứng chim bánh rán, sữa đậu nành. Vất vả rồi bảo bối!”
“Mình không chọn, cậu mua cái gì mình ăn cái nấy.”
Trần Nhược Tinh cầm lấy phiếu ăn của mọi người, “Vậy gặp ở sân thể dục.”
“Yêu cậu, bắn tim.” Tôn Diệc Nặc cười hì hì.
Đúng tám rưỡi, tất cả mọi người tập trung đến sân thể dục.
Chương Nhất Thần đi tới trước mặt Trần Nhược Tinh, cười đơn thuần, “Buổi sáng tốt lành, lớp trưởng.” Tối hôm qua, rất khuya Trần Nhược Tinh mới chấp nhận thêm cậu vào bạn bè, cậu còn lo lắng rất lâu, thật sự là nghĩ nhiều rồi.
Trần Nhược Tinh đón hướng mặt trời, cô hơi híp mắt, “Xin chào.”
“Đúng rồi, hôm nay chúng ta phải thu phí lớp.” Chương Nhất Thần suy nghĩ rất nhiều.
Trần Nhược Tinh mím môi, vẻ mặt cứng đờ.
“Cậu có ý tưởng gì không? Đây chỉ là ý kiến cá nhân của mình mà thôi.”
“Không có, ý tưởng của cậu rất được.”
“Ha ha, vậy quyết định như vậy đi. Cậu nói xem nên thu bao nhiêu trước?”
Trần Nhược Tinh nhíu mày, tim đập càng ngày càng nhanh.
“Lớp trưởng?”
Vệ Lẫm cách đó mười mét đã sớm chú ý tới động tĩnh hai người bọn họ, anh vẫn lặng lẽ quan sát Trần Nhược Tinh, hành vi của cô quả thật rất kỳ lạ, thấy ánh mắt cô bối rối, tay cũng đang run lên.
Anh bước qua, nói với Chương Nhất Thần: “Sĩ quan huấn luyện đến rồi, đang tìm cậu đấy.”
Chương Nhất Thần sửng sốt, “Tìm tôi?”
“Cậu không phải là lớp phó sao?” kỳ thật sĩ quan huấn luyện tìm lớp trưởng, Vệ Lẫm thấy Trần Nhược Tinh như vậy, ngẫm lại vẫn là để Chương Nhất Thần đi gặp sĩ quan huấn luyện.
Trần Nhược Tinh thở phào nhẹ nhõm, rồi nhìn về phía Vệ Lẫm. “Cảm ơn.” Cô biết anh là tới đây giải vây giúp cô.
Vệ Lẫm bất động thanh sắc.
Trần Nhược Tinh khẽ cắn môi, “2500 kia, mình đi lấy tiền trả cho cậu.”
“Không cần. Tôi không cần tiền mặt.”
“Vậy mình chuyển khoản cho cậu.”
“Thôi! Cô nếu nói cô không có di động sớm một chút, mẹ tôi khẳng định sẽ mua cho cô.”
“Nhà cậu không có nghĩa vụ mua đồ cho mình.” Trần Nhược Tinh trả lời.
“Phân biệt rõ ràng như vậy? Mẹ tôi nếu nghe được nhất định sẽ đau lòng.” Vệ Lẫm đút một tay vào túi quần, ngữ điệu hơi cao.
“Nhà cậu đã giúp nhà mình rất nhiều rồi.” Cô nhẹ nhàng nói.
Vệ Lẫm nhìn cô, hơi cau mày, giống như có cái gì đó rất phức tạp. Nhà anh giúp đỡ nhà cô dù sao cũng là bình thường, bố mẹ anh hằng năm đều quyên tiền cho trường học miền núi. Có điều cuộc sống của anh từ nhỏ đến lớn luôn thuận lợi, làm sao có thể hiểu được suy nghĩ của Trần Nhược Tinh. Nhất là Trần Nhược Tinh lớn lên bên cạnh ông bà, tâm tư thiếu nữ ít nhiều cũng có chút mẫn cảm, sâu trong nội tâm vẫn là có một chút tự ti không để người khác biết.
Anh không để ý lắm mà trả lời: “Cô đừng nghĩ quá nhiều. Cô nếu thiếu cái gì, thì nói một tiếng với tôi. Đương nhiên, cô cũng có thể tìm anh trai tôi, cô cũng có số anh ấy đúng không?”
Trần Nhược Tinh cong khóe miệng, “Cảm ơn cậu, Vệ Lẫm.”
Vệ Lẫm nhìn cô, hiện tại xem ra, cô cũng rất bình thường.
Trần Nhược Tinh chớp mắt mấy cái, “Làm sao vậy?”
Vệ Lẫm nhún vai, “Cô đội mũ lệch rồi!”
Trần Nhược Tinh vội lấy mũ xuống, nghiêm trang đội lại lần nữa.
Vệ Lẫm cười một cái, nụ cười chợt lóe rồi biến mất, thật ngốc! Người khác nói cái gì liền tin cái đó! Khó trách lại bị người ta lừa! Di động giả hai ba trăm, cô cũng bị lừa xem thành thật.
Trần Nhược Tinh lại bị nụ cười của anh rung động một chút.
Ngày huấn luyện quân sự thật sự quá dày vò, lặp đi lặp lại động tác hết lần này đến lần khác, vừa mệt vừa khóc không nói, qua mấy ngày mọi người đều bị đen đi một lớp.
Sĩ quan huấn luyện đối với con gái vẫn là chiếu cố một chút, số lần nghỉ ngơi so với con trai rõ ràng nhiều hơn không ít.
Lúc này mấy nữ sinh ngồi dưới cây cổ thụ trên sân thể dục, mọi người nói nói cười cười.
Lúc này đột nhiên có một cô gái lạ mặt đi tới.
“Xin chào, xin hỏi các cậu là bạn cùng lớp với Vệ Lẫm đúng không?" Đại học của Nguyễn Tĩnh hôm nay báo danh, sau khi cô ta làm xong thủ tục, lập tức đến chỗ đại học Giang.
“Đúng vậy.” Giả Gia hỏi, “Cậu tìm Vệ Lẫm?”
Mấy nữ sinh gần đó đều quan sát Nguyễn Tĩnh, trong lòng yên lặng đánh giá, vừa cao vừa gầy, chỗ nên béo cũng béo, dáng người thật sự làm cho người ta hâm mộ.
“Mình là bạn học cùng cấp 3 với cậu ấy, mình đến thăm cậu ấy.” Nguyễn Tĩnh nói chuyện ôn nhu lại