Vệ Lẫm thật sự rất đói bụng, anh mở app gọi đồ ăn bên ngoài, trên đó hiển thị thời gian giao ít nhất phải một tiếng. Anh hắng giọng nói: “Tối nay ăn gì?”
Thanh âm Trần Nhược Tinh trầm thấp: “Mình không đói.”
Vệ Lẫm: “...” khó trách gầy như khỉ vậy.
Vệ Lẫm đi vào phòng bếp xoay xoay, Vệ gia mỗi bữa đều nấu, sẽ không để lại đồ ăn thừa. Trong tủ lạnh còn có mấy thứ rau dưa lúc sáng mua, đáng tiếc Vệ Lẫm căn bản không biết làm cái gì, có nguyên liệu nấu cũng như không có.
Trần Nhược Tinh thấy anh ở trong phòng bếp, cô nghĩ nghĩ, vẫn là đi qua nhìn xem.
Vệ Lẫm đóng cửa tủ lạnh lại, “Còn có hai củ khoai tây, ba quả cà chua. Tôi không biết nấu, cô biết không?”
Trần Nhược Tinh không nói gì.
Vệ Lẫm nhún nhún vai, “Không biết cũng bình thường.” anh giơ tay lên mở tủ phía trên, lấy hai hộp mì ăn liền ra. “Vậy ăn cái này đi.” Anh đưa một hộp cho Trần Nhược Tinh.
Trần Nhược Tinh im lặng cầm lấy, muốn nói gì đó mà lại thôi. Cô vừa rồi muốn nói cô biết nấu.
Vệ Lẫm đổ nước nấu mì, thấy cô còn ngơ ngác đứng đó, hỏi: “Biết nấu mì chứ?”
Trần Nhược Tinh lập tức không muốn nấu cơm nữa, “Biết.”
Hai người đều tự ngồi ăn mì của riêng mình. Thứ mì ăn liền này, thời gian dài không ăn, đột nhiên ăn vào, mùi vị cũng có thể nói là mỹ vị.
Mùi hương tỏ ra bốn phía trong nhà ăn, hai người ngồi mặt đối mặt, không khí yên bình. Đáng tiếc loại không khí như vậy lại luôn bị quấy rầy.
Di động của Vệ Lẫm vang lên, là Vưu Lý gọi tới. “Chuyện gì vậy?”
“A lô, mấy ngày này, cậu làm gì mà không có tin tức gì hết vậy? Bận gì à?”
“Huấn luyện quân sự.”
“Cậu thôi khoác lác đi, hôm nay được nghỉ, tối nay ra ngoài chơi đi, phố 12 bên kia mới mở một quán, có rất nhiều trò hay.”
“Tôi không có hứng thú.”
“Bọn tôi thiếu người, Vệ thiếu cho chút mặt mũi đi. Tôi lái xe qua đón cậu.”
“Tôi có việc.”
“Hôm nay thì có thể có việc chứ?”
“Hôm khác đi. Trong nhà có khách.”
Vưu Lý không đùa nữa, “Ài, hỏi cậu này, nếu tôi muốn theo đuổi Nguyễn Tĩnh, cậu không có ý kiến gì chứ?”
“Không liên quan đến tôi, cậu muốn theo đuổi ai thì theo đuổi.”
“Biết rồi, tắt máy đây.”
Anh tắt máy, Trần Nhược Tinh đứng ngồi không yên, sẽ không phải bởi vì cô mà anh không đi chơi với bạn học đấy chứ. Cô cúi thấp đầu, đối thoại của Vệ Lẫm và bạn anh cô đều nghe được, cô có chút xấu hổ, đành phải nghiêm túc ăn mì.
Vệ Lẫm nhìn cô, “Trong nhà còn có mì, nếu không đủ thì tự đi lấy đi.”
Trần Nhược Tinh ngẩng đầu, “Đủ rồi.”
Vệ Lẫm: “Tôi phát hiện cô rất thích miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo.”
Vẻ mặt Trần Nhược Tinh nghi hoặc.
“Vừa rồi nói không đói bụng, vậy mà ăn hết sạch một hộp mì.” Vệ Lẫm nỏi thẳng, “Con gái có phải đều như thế hay không? Thích nói ngược với lòng.”
Trần Nhược Tinh ngượng ngùng, lại hơi tức giận, “Không phải cậu có bạn học nữ sao? Vì sao cậu không hỏi bọn họ.”
Vệ Lẫm không nghĩ tới Trần Nhược Tinh sẽ phản bác anh, miệng cô hơi phồng lên, thật sự rất mới lạ. Anh sửng sốt mấy giây, “Tôi không quen bọn họ.” Anh bưng hộp mì lên, đi vài bước rồi dừng lại. “Này ——”
Trần Nhược Tinh đề phòng nhìn hắn.
Dưới ánh đèn, anh yên lặng nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, “Miệng cô —— có dính dầu.”
Mặt Trần Nhược Tinh lập tức đỏ lên, mắt trừng bóng lưng hắn.
Vị bạn học này thật sự chẳng ra dáng quý ông gì hết!
Ban đêm, hai người ngồi trong phòng mình, Trần Nhược Tinh tìm một bộ phim tiếng anh, bộ phim kia dài 3 tiếng, từ lúc bắt đầu cô liền nghiêm túc xem, mãi cho đến 12 giờ, vẫn chưa đi ngủ.
Căn phòng to như vậy một mảnh yên tĩnh, phòng khách dưới lầu mơ hồ truyền đến thanh âm gì đó.
Trần Nhược Tinh ấn tạm dừng phim, ghé người lên cửa, xác định lại một chút. Cô nghĩ có thể là Vệ Triệt đã trở lại, chỉ là một lúc lâu cũng không nghe thấy tiếng anh lên lầu, cô hơi lo lắng, vì thế đi xuống lầu.
Vệ Triệt uống rượu với bạn, vừa rồi lái xe chở anh về nhà, lúc này bắt đầu thấy say, hơn nữa hôm nay hơi lạnh, anh khó