Thiếu phu nhân như này là sao?
Vân Ảnh ái ngại nhìn khung cảnh trước mắt rồi lại quay xang cô. Sau khi rời khỏi trụ sở cảnh sát cô không quay về mà lại muốn tới quán ăn này. Không những thế những hàng xóm quanh cửa hàng hoa cũng có mặt ở đây.
- Vất vả cả ngày rồi cũng lên thư giãn một chút mà! Còn gì sảng khoái hơn là được nhậu nhẹt với bạn bè vào cuối tuần chứ!
- Nhưng hôm nay đâu phải cuối tuần, vả lại thiếu gia sẽ rất lo lắng nếu như....
- Yên tâm đi anh không nói tôi không nói thì Mình Thần sẽ không biết gì đây!
Cô một tay khoác vai Vân Ảnh một tay lâng li bia lớn vui vẻ nói.
- Mọi người, hôm nay cứ uống hết mình đi tôi mời!
- Chị Thanh Thanh anh đẹp trai này là ai thế?
Giao Hân chạy tới chỗ cô tò mò nhìn Vân Ảnh.
- Cậu ấy là em họ chị, chưa có người yêu đâu!
- Thật sao!
- Đúng á!
Hai người nhìn nhau cười típ mắt còn Vân Ảnh lại mặt mày xám xịt ngồi một chỗ. Nếu như cậu chủ của anh mà chứng kiến cảnh này thật sự không thể tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Cô lại chẳng hề để tâm đến chuyện đó. Sau hôm nay cô sẽ chẳng thể ra ngoài được nữa, hôm nay cũng là lần cuối cùng cô được gặp mọi người ở đây. Từ ngày mai sẽ chẳng còn Lâm Thanh Thanh " hiền thục nết na nữa" mà chỉ còn thiếu phu nhân ngang ngược của Giang gia mà thôi.
Suất ba tiếng đồng hồ cô làm đủ trò quậy phá cùng mọi người. Cũng không biết đã có bao nhiêu cốc bia đã bị cô uống cạn. Chỉ tới khi cô chẳng thể nhìn rõ gì nữa, đầu óc cứ mơ hồ nhìn thấy một bóng người cao lớn đang ôm trọn lấy mình rồi thiếp dần đi.
-----
Đưa mắt nhìn đồng hồ đã điểm 23h anh không khỏi cảm thấy khó chịu. Đây là lần đầu tiên cô về muộn như vậy, mặc dù có Vân Ảnh ở cạnh nhưng anh vẫn không thể ngừng lo lắng.
- Rinnnnggg...!
- Thiếu gia... thiếu phu nhân cô ấy say rồi!
-....!
-----
- Thiếu gia...!
Vân Ảnh mặt tái mét cúi người chào anh. Từ khi thông báo cho tới khi anh có mặt ở đây chỉ mất chưa đầy 20 phút. Không cần nghĩ cũng biết anh đã dùng tốc độ như thế nào để tới đây.
- Đưa cô ấy lại đây!
Giọng nói nặng nề tràn đầy sát khí tỏa ra khắp nơi. Đây