Cái sách gì mà lại chán thế này!
Cô chán nản gục xuống bàn, đưa mắt nhìn chồng sách cao còn hơn người mình mà không còn chút sức lực nào nữa.
" Sau giờ ăn trưa là giờ đọc sách sau khi đọc sách là tham gia trà chiều, tối lại tập yoga rồi học thêm trà đạo. Cứ như này chắc mệt chết mất!"
- Nhìn bộ dạng thảm hại của cô kìa, thật không có tiền đồ!
Giang Linh Hinh từ đâu xuất hiện buông lời khiêu khích cô.
- Chẳng hiểu sao anh Minh Thần có thể lấy cô được cơ chứ!
- Ý cô là nói mắt anh ấy có vấn đề hả?
- Cô...!
Giang Linh Hinh tức giận giậm chân xuống đất rồi tiến lại phía cô. Không thèm nhìn cô ta lấy một cái cô chỉ cúi xuống chăm chú đọc sách.
- Nói cô không có tiền đồ quả là không sai. Mấy quyển sách này lúc 10 tuổi tôi và anh Minh Thần đều đã đọc qua rồi.
- Ờ.
Thấy cô không phản bác lại cô ta liền đắc ý.
- Năm 12 tuổi anh ấy còn giành chức vô địch môn đấu kiếm toàn quốc đó! Tới năm 17 tuổi còn được bầu là " Nam Vương" của thành phố. Tiếc là hôm đăng quang tôi bị ốm anh ấy phải ở bên chăm sóc tôi nếu không cũng có thể hiên ngang mà nhận giải rồi!
Giang Linh Hinh vẻ mặt phấn khích kể một mạch không chút ngắt quãng.
- Nhớ lại lúc đó đúng là hoài nhiệm mà!
" Sao nào, ghen tị lắm phải không. Tôi ở cạnh anh ấy cả thanh xuân, cô thì có gì chứ. Chỉ là một kẻ xa lạ không có chút liên quan nào tới chúng tôi."
Nhìn vẻ mặt đắc ý của Giang Linh Hinh cô không nhịn nữa ngẩng đầu nhẹ nhàng nhìn cô ta.
- Hóa ra Minh Thần đã từng là " Nam Vương" của thành phố à. Bảo sao thân hình lại quấn hút như vậy.
- Thân...thân hình!
- À, chắc cô chưa bao giờ được nhìn thấy cơ bụng của anh ấy nhỉ. Vừa trắng lại vừa rắn chắc, mỗi lần chạm vào là không thể cưỡng lại được.
- Tôi... tất nhiên là tôi nhìn thấy rồi!
- Cô thấy gì cơ?
- Tôi thấy cơ bụng săn chắc của anh ấy rồi!
Giang Linh Hinh tức giận hét lên, vừa lúc đó anh và Xuân bà cũng bước vào.
- Linh Hinh tiểu thư, từ khi nào cô lại có thể nói ra những lời tục tĩu như vậy?
- Xuân bà...!
Sự xuất hiện của Xuân bà làm cô ta mặt mày tái mét không thể nói thêm được câu nào nữa.
- Xem ra những gì mà tôi đã dạy cô đều quên cả rồi.
- Xuân bà, con không có! Là cô ta gài con.
Giang Linh Hinh hai mắt ngấn lệ làm ra bộ dạng vô cùng đáng thương.
- Minh Thần, anh phải tin em!
Nói rồi cô ta chạy lại chỗ Giang Minh Thần khóc lóc.
" Lợi hại thật, bảo khóc là khóc được luôn."
Cô ngao ngán lắc đầu rồi tiến về chỗ anh.
- Xuân bà đừng trách Linh Hinh, em ấy còn nhỏ lên lời nói vẫn chưa được chỉnh chu. Chuyện này cũng là lỗi tại tôi, đáng lẽ tôi không lên đề cập tới mấy vấn đề không phù hợp với em ấy.
- Thiếu phu nhân, lần sau xin đừng tùy tiện nói những chuyện không hợp lễ nghi như vậy với trẻ nhỏ.
- Vâng.
- Nếu Linh Hinh tiểu thư đã tới rồi thì cùng thiếu gia và thiếu phu nhân dùng trà chiều đi.
- Vâng Xuân bà!
" Lạy hồn, bảo cười là cười được luôn chứ. Mà trẻ nhỏ cái gì nữa cô ta năm