Xem ra từ giờ tới tối sẽ không ai có thể làm phiền chúng ta được nữa rồi.
Anh vừa ôm cô vừa đắc ý nhìn về phía cửa chính.
Thấy vậy cô liền dãy dụa.
- Gia Hằng mau bỏ em ra.
- Em vẫn chưa đáp ứng điều kiện của tôi mà!
- Chẳng phải anh chỉ cần bỏ tay ra là được sao.
- Không muốn.
Anh quay mặt đi làm ra bộ mặt giận dỗi làm cô cũng chỉ biết bất lực ngồi im chịu trận.
" Khi là Giang Minh Thần ổng đã khó đoán rồi giờ ở ngoài đời còn khó chiều hơn.
Cơ mà...giờ anh đâu có gì để uy hiếp em đâu.
Đừng có nghĩ em còn sợ anh như trước kia."
Trong thoáng chốc ánh mắt cô liền thay đổi nhẹ nhàng đưa hai tay ôm lấy mặt anh cô cười hiền dịu.
- Gia Hằng, nhắm mắt lại nào.
Nhìn thấy vẻ mặt đó của cô anh bất giác làm theo.
Ngay khi anh vừa nhắm mắt cô liền ngẩng cao đầu rồi đập mạnh về phía anh.
- Bốppp...!
Một tiếng động lớn vang lên, anh ngã văng ra sàn còn cô thì ngồi im trên bàn đưa tay ôm trán.
Cú đập đầu mạnh tới mức cả hai ngồi tại chỗ choáng váng một lúc lâu.
Khi cơn đau dần qua anh từ từ đứng dậy bước về phía cô, bàn tay nhẹ nhàng đặt lên vết đỏ trên trán nhẹ nhàng nói.
- Em vẫn luôn mạnh bạo như vậy, đánh anh cũng được sao còn phải tự làm mình bị thương.
- Ai bảo anh cứ đùa dai chứ!
Cô phụng phịu nhìn anh, lúc này cô mới để ý trên trán anh cũng có một vết đỏ lớn.
Lúc này hai người bất giác nhìn nhau rồi không ai hẹn trước mà cùng cười lớn.
Sau trận cười đau bụng anh quay xang cau mày nói với cô.
- Có phải em quên anh là diễn viên không? Giờ mặt mũi thế này rồi phải làm sao đây.
Lúc này cô mới nhận ra tính nghiêm trọng của việc mình vừa mới làm ra.
Đưa mắt nhìn lên chỗ vết thương của anh vừa được cô dán hai cái băng cá nhân hình chữ X ngay giữa trán cô liền làm ra vẻ mặt hối lỗi nhỏ dọng nói.
- Em cũng không biết nữa.
- Đã tới nước này anh chỉ đành ở lại đây cho tới khi nào trán anh khỏi hẳn thôi.
Thấy anh nói thế cô liền nhảy dựng lên.
- Sao phải vậy chứ, chẳng phải anh có nhà sao.
- Thế chẳng phải người làm anh ra nông nỗi này là em à, em phải có trách nhiệm với những gì mình đã làm ra chứ!
Tới lúc này cô chỉ có thể há hốc mồm nhìn anh, đưa hai tay xoa lên thái dương của mình cô từ từ đi vào nhà tắm.
" Lâm Khánh Hạ, bình tĩnh...!bình tĩnh...! Đậu mạ...sao giờ ổng như con nít vậy trời! Tôi chỉ mới hơn hai mươi tuổi đầu thôi vẫn chưa muốn làm mẹ của một " đứa trẻ to xác" như ổng đâu!"
Nghĩ tới việc làm mẹ cô bất giác nhớ lại chuyện mình từng mang thai khi trước khi trở về thể giới thật.
Một nỗi buồn man mác từ từ hiện lên trong tâm trí cô.
- Em đang làm gì vậy?
Từ đằng sau anh bất ngờ xuất hiện áp sát vào người cô làm cô giật mình vội quay người lại hét lớn.
- Anh làm cái...!!!
Chưa kịp nói hết câu thì cô đã bị thân hình sáu múi của anh thu hút.
Nhưng rất nhanh cô đã lấy lại tỉnh táo vừa đẩy anh ra vừa nói.
- Giữa ban ngày ban mặt anh cởi áo làm gì thế?!
Trái với vẻ hoảng hốt của cô anh bình tĩnh trả lời.
- Anh muốn đi tắm, với lại bây giờ trời tối rồi đâu phải " ban ngày ban mặt" gì đâu.
- Vậy thì anh mau tắm đi, em đi nấu cơm tối!
Cô một mạch chạy ra ngoài để lại anh ở đó,