Khi cô tỉnh lại đã là giữa buổi chiều, đưa mắt nhìn ra ngoài cô bỗng nhớ về những việc đã sảy ra trước đó.
Bất giác một gợn buồn lan tỏa trong tâm trí cô, bàn tay cũng tự động đặt lên bụng mình từ bao giờ.
Cô vẫn nhớ trước khi quay trở lại cô và anh đã có con, tuy rằng đứa bé vẫn chưa thành hình nhưng cô vẫn luôn cảm nhận được sự gắn kết với nó.
Nhưng cú ngã đó đã làm cô mất đi tất cả, ngay giờ đây cô vẫn cảm thấy những gì đang xảy ra chỉ là một giấc mơ của riêng mình cô vậy.
- Em tỉnh rồi sao.
Anh từ đâu xuất hiện làm cô có chút giật mình.
Thấy thế anh liền tiến lại, hai tay vẫn không quên bưng thêm một tô cháo lớn tới bên cạnh cô.
Vừa từ từ đặt tô cháo xuống chiếc bàn bên cạnh, anh vừa nói.
- Thấy em ngủ ngon quá lên anh không nỡ gọi, em ngủ có ngon không nào?
- Em ngủ bao lâu rồi vậy?
- Chắc mới tầm bốn tiếng thôi, mà em mau ăn chút cháo đi.
Là anh tự nấu đó!
Anh vui vẻ lấy một chiếc bát nhỏ hơn rồi múc cháo đưa cho cô.
Nhìn cô chậm rãi ăn từng thìa cháo anh lại không kìm được mà muốn trêu ghẹo cô một chút.
Nhưng rồi anh lại nhớ tới lúc vừa mới vào phòng có nhìn thấy dáng vẻ có chút đượm buồn của cô.
Đợi cô ăn xong anh mới ngập ngừng hỏi.
- Lúc tỉnh dậy em đã nghĩ đến chuyện gì vậy?
- Em nhớ tôi con của chúng ta.
Câu nói của cô làm anh nhớ lại khoảnh khắc đáng sợ đó, cái khoảnh khắc mà anh không thể bảo vệ được cô và con như đã hứa.
Vừa nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay của cô anh vừa nhẹ nhàng nói.
- Nhất định con sẽ quay lại với chúng ta thôi.
Nhìn ánh mắt trân thành của anh cô cũng lẵng lẽ gật đầu.
Đúng vậy, con nhất định sẽ quay lại với cô thôi.
- Nhưng mà vợ nè, em có biết mấy đứa trẻ rất hay thắc mắc điều gì không?
- Điều gì thế ạ?
- Tại sao trong ảnh cưới của ba mẹ lại không có con.
Vậy lên là…
Anh bỗng nhiên áp sát vào người cô rồi nỗi tiếp.
- Hay là giờ ý, mình tranh thủ có con trước để tới khi chụp ảnh cưới nó khỏi thắc mắc nhỉ!
Nghe anh nói xong cả người cô như bị điện giật toàn thân, bất giác không biết sức lực ở đâu dồn về cô ôm lấy cái gối bên cạnh ném thẳng vào người anh.
Sau khi anh đã ngã, cô chồm lên tiếp tục cho anh một trận.
Vừa " đánh" cô vừa hét lớn.
- Lý Gia Hằng, đồ lưu manh nhà anh…anh có thể đàng hoàng một chút được không hả?!
- Anh xin lỗi…anh xin lỗi mà…hahahahaha
Nhìn giáng vẻ không biết hối cải của anh, cô tức giận quay đi thấy cô như vậy anh liền ngồi dậy rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Cố gắng nén lại cơn buồn cười anh trầm giọng nói.
- Anh xin lỗi mà, để đền bù ngày mai anh sẽ cùng em đi nghỉ dưỡng nhé.
Vợ yêu có đồng ý không nào?
Cô đưa mắt nhìn anh một cái rồi lại quay đi cáu kỉnh trả lời.
- Anh phải hứa không được trêu em nữa.
Nếu anh còn tiếp tục, em sẽ mặc kệ anh luôn.
- Được, anh hứa với em.
Anh hôn lên trán cô rồi bế phốc cô dậy, vừa đi ra phòng khách anh vừa nói.
-