Doãn Từ Ân đang ở trong phòng xem lại sơ lượt toàn bộ tài liệu Doãn Gia mà bọn họ đã điều tra được, thậm chí một chữ cô cũng không bỏ sót.
Tiếng chuông điện thoại đập tan suy nghĩ của cô.
Là Lục Bạch Tử gọi? giờ này còn gọi cho cô làm gì chứ.
“ Alo ”.
“ Doãn Đại Luật Sư! Doãn Đại Tiểu Thư đến tìm tướng công của em rồi, còn đang ở đại sảnh đây này ” Lục Bạch Tử ở máy rót nước, anh cầm cốc nước lắc lắc xem trò vui của Doãn Thư khi bị nhân viên ngăn lại không cho vào.
Cô ngã lưng dựa vào ghế thông thả vắt chéo chân tay còn xoay xoay viết “ Ồ! Mặc kệ cô ta, đến tìm Hạ Bắc Sâm thì đi mà gặp anh ta, anh gọi cho em làm gì? ” Liên quan gì đến bà đây chứ, dù sao cũng đâu phải có hôn ước với cô, đến tìm ai thì gọi cho người đó đi.
“ Không ghen à? ” Giọng điệu của Lục Bạch Tử có chút bất ngờ khi thấy Doãn Từ Ân vô cùng bình thản như thể không quan tâm gì đến chuyện của Doãn Thư và Hạ Bắc Sâm.
“ Ghen em gái nhà anh.
Em và Hạ Bắc Sâm là hôn nhân hợp đồng đó là chỉ có chung mục đích chứ không có yêu nhau anh có hiểu không hả ” Doãn Từ Ân nhíu mài, cái tên này từ lúc biết chuyện cô và Hạ Bắc Sâm thì thậm chí không khó chiub còn thường xuyên đem chuyện đó ra nói xiên nói xỏ cô.
Cô chỉ nghe Lục Bạch Tử Ờ một cái rồi cười.
Điên thật, bọn họ rốt cuộc bị làm sao vậy chứ.
Nhưng mà cũng lâu rồi không gặp Doãn Thư, đột nhiên muốn tìm cái gì đó vui vui, ở Vũ Xuyên công việc của cô nhàn đến mức sắp chán đến chết rồi, chi bằng xuống chổ của Lục Bạch Tử xem trò vui còn có lý.
Lúc này Trình Duyệt cũng đã thông báo cho Hạ Bắc Sâm rằng Doãn Thư đến tìm, sắc mặt anh đanh lại vô cùng khó coi.
Vô cùng miễn cưỡng đi xuống gặp cô ta.
Nhưng Doãn Từ Ân đã sớm hơn anh, cô thông thả đi xuống mặt đối mặt với Doãn Thư không khỏi khiến cô ta kinh ngạt mở to mắt nhìn cô.
“ Cô! cô sao lại ở đây? ” Doãn Thư chỉ tay vào người của Doãn Từ Ân lấp ba lấp bấp nói.
Nhưng cô cầm lấy cốc nước nhìn cô ta, dáng vẻ cũng vô cùng bình thản “ Sao vậy? Tưởng tôi chết à? ” cô nhướng mài, xem ra Doãn Thư cũng biết không ít chuyện cô bị mẹ cô ta bán đi nên mới kinh ngạt đến như vậy.
“ Cô nói cái gì vậy? có tin tôi bảo Bắc Sâm đuổi cô ra khỏi đây không? ” Doãn Thư nhìn cô dáng vẻ đầu đội trời chân đạp đất không biết sợ sệt là gì.
Lục Bạch Tử cùng mọi người cũng đứng một bên xem trò vui, dù sao Doãn Thư rất hay đến đây, còn rất hóng hách ra vẻ ta đây vì cô ta là hôn thê của sếp bọn họ.
Nhưng lần nào cô ta đến cũng khiến sếp bọn họ vô cùng khó chịu sắc mặt vô cùng khó coi vậy nên bọn họ không muốn làm nơi trút giận, lại không thể làm phật lòng của cô ta, vậy nên mỗi lần cô ta đến nếu không có hẹn trước liền không cho vào.
Thật không ngờ nữ luật sư riêng của Hạ Tổng vậy mà không ngại đối đầu với cô ta, thật khiến người khác mở mang tầm mắt.
“ Vậy thử bảo anh ta đuổi tôi xem? ” Doãn Từ Ân tùy tiện dựa vào bàn của một nhân viên gần đó, nhìn cô ta, ánh mắt mang theo sự diễu cợt rõ rệt.
Đúng lúc Hạ Bắc Sâm vừa từ thang máy đi ra khiến mọi người bất ngờ nhìn sang Doãn Từ Ân nhưng cô lại trông vô cùng bình thản như là chuyện không liên quan gì đến cô vậy.
Mặc phó cho ông trời.
Đây chính là dáng vẻ của Doãn Từ Ân.
Doãn Thư vừa nhìn thấy anh cô ta liền chạy lại ôm lấy cánh tay của của anh làm nũng “ Bắc Sâm! Anh sao lại để cô ta ở đây chứ ” cô ta đưa mắt nhìn cô.
Cô nhướng mài nhìn anh, anh sững lại một chút rồi bình thản nhìn cô ta “ Doãn Luật Sư sao? cô ấy là luật sư riêng