Doãn Đạt vừa ký hợp đồng xong liền gọi điện tìm Hạ Bắc Sâm, khỏi cần nói cũng biết ông ta là đang muốn cái gì ở anh, Lục Phong Vân ra giá cao như vậy, ông ta không thể nào mà đáp ứng nổi đâu.
Hạ Bắc Sâm vẫn nở nụ cười tượng trưng như bình thường, anh cầm tách trà nhấp một ngụm rồi lên tiếng vô cùng bình thản.
“ Chú Doãn có việc gì quan trọng sao ạ? ”
Ông ta cười cười nhìn anh nói “ Chú muốn mượn con một ít tiền, chỉ cần hợp đồng lần này thành công chú sẽ trả lại ngay thôi ” bây giờ người có nhiều tiền nhất ở Bạc Thành chỉ có một mình Hạ Bắc Sâm là có khả năng cho ông ta mượn cao nhất.
“ Chú muốn mượn bao nhiêu ” Anh nhìn ông ta, ánh mắt không chứa bất kỳ cảm xúc gì chỉ nhàn nhạt nói.
“ 200 triệu thôi, chúng ta đều là người một nhà mà con số đó không quá lớn với con mà phải không? ” Doãn Đạt chính là con cáo già muốn hút máu người, 200 triệu từ miệng ông ta phát ra tựa như là cỏ rác vậy.
Anh gật đầu, vô cùng bình thản cầm tờ giấy ghi ra một loạt dòng chữ khiến ông ta có chút khó hiểu, không biết anh muốn làm gì “ 200 triệu đúng là không lớn, nhưng làm ăn cũng phải tính đường lui, chú chuyển nhượng 10% cổ phần làm tin, khi nào chú trả hết thì con sẽ đưa lại 10% này.
Mong chú thông cảm ” cái gì mà người nhà, anh bây giờ chỉ muốn giết chết ông ta ngay tại đây thôi huống hồ chi là người nhà.
Ông ta nếu đem ra đấu với Hạ Bắc Sâm thì trí thông minh của ông ta rất kém, nghe anh nói cứ như là lời thần linh, dù sao anh cũng là con rể ông ta, lời anh nói cũng có lý, về sau không những có thể lấy 10% cổ phần mà còn có thể lấy cả Vũ Xuyên cơ mà.
Sao phải lo lắng chứ.
Doãn Đạt gật đầu cầm bút ký tên, lăn tay “ Được thôi, chúng ta đều là người nhà mà ” ông ta mỉm cười tưới roi rói như được mùa.
Trong lòng mắng thầm anh đúng là ngu ngốc, còn chưa biết chuyện ông ta mua mảnh đất phía đông.
“ Vâng chiều con sẽ cho thư ký chuyển tiền cho chú, chú yên tâm ” Hạ Bắc Sâm thông thả vắt chéo chân cầm tách trà, lộ ra vẻ đắc ý nhìn ông ta khiến ông ta khó hiểu.
Nhưng cũng không quan tâm cho lắm.
“ Được vậy ta về trước ” Ông ta mỉm cười gật đầu rời khỏi văn phòng của Hạ Bắc Sâm.
Vừa bước ra đã chạm mặt của Lục Bạch Tử, ông ta nhìn anh ta nhướng mài một cái, Lục Bạch Tử mỉm cười khẽ gật đầu rồi rời đi.
Doãn Từ Ân vừa nhìn thấy Doãn Đạt bước ra khỏi phòng làm việc của Hạ Bắc Sâm thì liền có chút thắc mắc, ông ta chạy đến đây làm gì? vợ ông ta không phải bị bắt đi rồi còn có tâm trạng đến đây sao.
Cô mở cửa văn phòng của anh