Vì là đến nhà chính của Hạ Gia nên tâm trạng của Doãn Từ Ân có chút bất an, trên trán cô còn túa cả mồ hôi nhìn anh vô cùng thông thả mặc áo len cổ lọ màu đen cùng với quần tây xám trắng, trên tay đeo chiếc đồng hồ sang trọng một chút lo lắng cũng không có.
Doãn Từ Ân chỉ mặc chiếc váy dài jeans tối màu cùng với áo thun trắng, trông cô vừa trẻ trung vừa thanh cao, lại vô cùng sáng sủa, tóc của cô búi lên phía trước để máy bay trên tay là chiếc lắc kim cương mà Hạ Bắc Sâm đã mua cho cô.
Anh nhìn cô cứ bất động lộ ra vẻ mặt bất an khiến anh chỉ biết bất lực nắm lấy tay cô.
Hôn lên mu bàn tay cô một cái “ Đừng lo lắng ”.
“ Không lo làm sao được, dù sao chúng ta cũng đây phải kết hôn thật, lỡ ông nội biết thì phải làm sao? ” Doãn Từ Ân vẫn còn chần chừ không muốn bước xuống xe cô đưa mắt nhìn anh.
Đột nhiên Hạ Bắc Sâm sắc mặt tối sầm lại khi nghe câu nói của cô, ý cô là xong chuyện cô vẫn sẽ rời xa anh sao? đừng hòng.
“ Đến lúc đó rồi tính, chúng ta vào thôi đừng để ông nội đợi ” Anh mở cửa xe bước xuống đi vòng sang bên chỗ của cô rồi giúp cô mở cửa xe.
Hạ Bắc Sâm nắm lấy tay cô, cẩn thận để cô đứng dậy, xong liền để cô khoác tay mình mà đi vào bên trong, vốn định mua quà nhưng anh nói ông ấy không thích quà.
Nếu cô có lòng thì sinh cho ông ấy một đứa cháu cố là được rồi.
Vừa bước vào nhà chính Doãn Từ Ân đã hít thở không thông rồi, cô cảm thấy nơi này còn u ám hơn cả khi Hạ Bắc Sâm tức giận nữa, cô nhìn thấy một ông Lão có tuổi ngồi ở sofa nhưng dáng vẻ của ông vô cùng cao quý thanh lịch.
Đó chính là Hạ Lão Gia người có tiếng nói nhất Bạc Thành này còn hơn cả anh, cô khẽ run một cái Hạ Bắc Sâm cảm nhận được liền nắm lấy tay cô trấn an.
“ Bây giờ mới chịu đến sao? ” Giọng ông nội Hạ vô cùng lạnh nhạt, lại mang theo sát khí đằng đằng, khiến cô càng rung rẩy hơn.
Nhưng anh lại vô cùng bình thản mà trả lời ông ấy “ Ông nội! Ông đừng doạ cô ấy, cô ấy sắp khóc đến nơi rồi ” anh chỉ biết bất lực nhìn ông muốn trêu chọc con thỏ nhỏ nhát gan đứng bên cạnh anh.
Doãn Từ Ân còn chưa kịp hiểu hai người họ nói gì thì đã nghe ông nội bật cười thích thú “ Haha được rồi, hai đứa mau lại đây ngồi đi ”
Hạ Bắc Sâm nắm lấy tay cô kéo đi đâu thì cô đi đó, cô nhìn ông nội Hạ có chút sợ sệt “ Chào ông nội Hạ, cháu là Doãn Từ Ân là luật sư riêng của Hạ Bắc Sâm ”
Ông nội nghe xong liền bất ngờ “ Không phải vợ Sâm Sâm à? ”.
“ Cô ấy nói sai rồi, ở nhà là vợ đến Vũ Xuyên thì là luật sư riêng ” Hạ Bắc Sâm liếc nhìn cô một cái, anh chậm rãi giải thích lại với ông nội Hạ, bé con nhà anh sợ ông ấy đến ngốc luôn rồi sao?
Chẳng phải bình thường to gan phản kháng lại anh lắm à? ra ngoài còn khiến Doãn Thư sợ đến phát run mà bây giờ lại nói năng không đúng thế này.
“ Giỏi vậy sao? Ân Ân con nói ông nội nghe bình thường có phải Sâm Sâm rất ức hiếp con không? nên con mới nhút nhát thế này ” Ông nội nhìn dáng vẻ rụt rè của cô liền không khỏi lo lắng lên tiếng, ở bên cạnh cháu ông rất nguy hiểm nếu cô thế này chỉ sợ ra ngoài bị người khác ức hiếp.
Lúc này cô đưa mắt bất ngờ nhìn ông nội Hạ xong lại quay sang nhìn