Hạ Bắc Sâm mang Doãn Từ Ân về đến nhà, trên người vẫn còn mang áo sơ mi trắng quần tây bên trong vẫn là chiếc áo gile, anh mang giày da bước chân vô cùng lớn.
Cô cố gắng bước theo anh, không hiểu sao anh lại tức giận chẳng phải cô đã gọi anh đến cùng cảnh sát rồi sao? đột nhiên lại tức giận với cô làm gì chứ.
Anh đem cô ép dưới thân to lớn của mình, hai tay chống lên sofa chậm rãi cúi đầu cắn nhẹ lên vành tai của cô.
“ Bé con, em có thể ngoan ngoãn một chút đợi tôi giúp em giải quyết Doãn Gia không? ” Ánh mắt anh nhìn cô tựa như màng đêm tĩnh mịch, nhưng cô cảm nhận được ánh mắt nóng ấm đấy là đang lo lắng cho cô.
Doãn Từ Ân đưa tay áp lên má của anh “ Nhưng em đã gọi anh đến rồi mà ” anh từng nói cô nên tránh xa Doãn Thư vì cô ta lúc phát điên không biết sẽ làm ra những gì nguy hiểm với cô.
“ Nếu như tôi đến trễ, nếu như tôi không xuất hiện kịp khi em vừa bước xuống xe thì phải làm sao? ” Hạ Bắc Sâm áp tay mình lên mu bàn tay của cô kéo đến trước mặt mà hôn lên mu bàn tay của cô.
Cô vốn dĩ nhìn thấy anh sắp đến mới bước xuống xe, cô nhìn anh nhích người ngẩn lên áp môi mình vào môi anh mà hôn một cái.
“ Sâm Sâm! Em sẽ không sao đâu, anh đừng lo lắng như vậy, em có thể giải quyết những chuyện nhỏ nhặt vì em không giống những người phụ nữ ngoài kia chỉ biết dựa vào đàn ông ” Ánh mắt chất chứa nhiều cảm xúc.
Khiến cảm xúc hỗn độn lúc nhìn thấy cô bước xuống xe muốn đi đến gần Doãn Thư, anh thật sự không biết mình sẽ thế nào khi nhìn thấy cô bị thương như lần ở Macao.
Cũng không biết nếu thật sự Doãn Thư vô tình nhìn thấy cô và muốn lấy mạng cô mà anh đến không kịp thì phải làm sao, anh khi nghe cô gọi thì đã vượt đèn đỏ, lao đến vị trí của cô như con gió trong đầu vô vàng suy nghĩ, trong lòng bất an vô cùng.
“ Bé con, tôi biết em có thể giải quyết tất cả, nhưng em hãy ỷ lại vào tôi một chút được không? ” Hạ Bắc Sâm gục mặt vào vai của cô, hai tay buông lõng đặt ở eo của cô mà siết lấy, anh có thể giúp cô, anh khống muốn cô bẩn tay.
Vì anh chẳng tốt lành gì cả, tay anh nhuốm máu rồi, vậy nên có nhuốm máu thêm cũng không thành vấn đề, nhưng anh không muốn cô động vào những thứ bẩn thỉu anh xem nó như một căn bệnh truyền nhiễm vậy nên khi cô chạm vào Doãn Thư anh rất khó chịu, chỉ hận không mua loại tẩy trắng đến tẩy tay cho cô.
Hạ Bắc Sâm anh mang hận thù người, từng mang suy nghĩ lợi dụng cô, nhưng anh bây giờ không có ý nghĩ đó nữa, cho dù cô biết sự thật muốn rời khỏi anh, chê bai anh là kẻ có bệnh anh cũng sẽ không bao giờ buông tha cho cô, cả đời cô dù vui vẻ hay buồn rầu, dù là tổn thương hay hạnh phúc