Bệnh viện của Thành Nam tùy Lục Phong Vân không phải bác sĩ chính ở đây, nhưng thẻ ngành nhìn thì không ai không biết danh tính của anh, anh đã thực hiện rất nhiều ca phẫu thuật khó rồi nên dánh tiếng không ít chỉ là sau này đa số đều chữa trị cho Hạ Bắc Sâm và làm bác sĩ riêng cho anh.
Doãn Từ Ân đứng bên ngoài Lục Phong Vân không cho cô vào, tay chân cô run rẩy ngã xuống ghế ngồi, cả cơ thể cô dính đầy máu của Hạ Bắc Sâm, bản thân vô cùng sợ hãi.
Anh như vậy thì làm sao cô có thể rời đi? làm sao có thể hủy bỏ hợp đồng.
Cả đầu óc của cô hiện tại trống rỗng không biết nên làm thế nào, đều tại cô Hạ Bắc Sâm mới bị thương, nếu không vì cô anh sẽ không như thế này, càng suy nghĩ nước mắt của Doãn Từ Ân càng rơi ra nhiều hơn.
Mộ Triết Viễn nhìn thấy cô thất thần bất động ngồi một chỗ, cứ thút thít thút thít trông như đứa trẻ bị lạc mất bố mẹ vô cùng đáng thương.
“ Ai ya Doãn Tiểu Thư cô đừng khóc nữa, Hạ Bắc Sâm cậu ấy không chết được đâu, đạn chỉ trúng vau thôi ” Mộ Triết Viễn nhịn không nổi nữa liền lên tiếng, sao phụ nữ lại rắc rối như vậy chứ hở một chút là khóc.
Cô nâng mi mắt nhìn Mộ Triết Viễn “ Là tại tôi nên anh ấy mới bị thương ” trong lòng cảm thấy có lỗi vô cùng.
Anh ta định nói gì nữa nhưng Lăng Lục Phong gọi điện đến bảo cậu ta quay lại giải quyết chút chuyện, hiện tại cảnh sát đã mang người đi hết rồi, bọn họ cần tìm ra người bắn Hạ Bắc Sâm, đến mức này rồi không thể chậm trễ được.
Ở ngoài sảnh đợi chỉ còn mỗi Doãn Từ Ân ở đó, gương mặt của cô đỏ ửng vì khóc, cô khóc đến thảm thương.
Cô cầm điện thoại tay run run gọi đến cho Kỷ Thư Ninh bây giờ cô không biết làm sao nữa.
Đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh.
“ Ân Ân! ”.
“ Thư Ninh! Hức!.
hức! ”
Nghe tiếng cô nức nở Kỷ Thư Ninh bên kia liền hốt hoảng “ Cậu sao vậy Ân Ân ”
“ Thư Ninh! Hạ Bắc Sâm đỡ đạn thay tớ, anh ấy bây giờ vẫn đang phẫu thuật ”
“ Có chuyện gì vậy? sao lại phải đỡ đạn ” Kỷ Thư Ninh có chút hốt hoảng bật dậy hỏi.
Doãn Từ Ân thút thít “ Là người của Doãn Đạt ”
“ CMN lão già chết tiệt này ” Kỷ Thư Ninh tức giận đập vỡ cả cái ly bên cạnh.
Nhưng cô còn chưa kịp trả lời Kỷ Thư Ninh thì đã nghe giọng anh gọi mình.
“ Bé con ” Hạ Bắc Sâm được Lục Phong Vân dìu đi ra, cũng may viên đạn chỉ trúng vai với tay nghề của Lục Phong Vân và sức chịu đựng của anh thì cái này chỉ là chuyện nhỏ.
Cô ngẩn đầu nhìn anh, hốc mắt đã đỏ lên hết rồi, cô đứng bật dậy đi đến chỗ của anh, nhìn thấy anh vẫn bình thản vươn tay đón lấy cô.
Bé con nhà anh khóc cũng giỏi thật còn có thể khóc thành bộ dạng này, người ngợm đầy máu cũng không chịu tắm rửa thay quần áo còn ở ngồi ở đây thút tha thút thít.
Ôm lấy anh, Doãn Từ Ân ngẩn đầu nhìn