Ở ngoài kia bao nhiêu bao nhiêu nguy hiểm anh cũng chưa từng sợ, chỉ sợ bé con nhà anh vì anh mà gặp nguy hiểm.
Bên ngoài người ta nói anh giết người trên những nụ cười, vì nụ cười của anh tựa như cho người ta hi vọng, nhưng sau đó sẽ không nhân nhượng mà đáp đổ sự hi vọng đó.
Bao nhiêu người muốn anh chết? bao nhiêu người muốn làm hại anh? đếm không hết.
Cho dù ngoài kia anh có thế nào, đối thủ thương trường mắng anh không có lương tâm, không có đạo đức, những người ở trong bóng tối lại nói anh quá tàn nhẫn, cho dù không phải người ở hắc đạo nhưng thủ đoạn của anh còn tàn độc hơn bọn họ rất nhiều.
Nhưng khi ở bên cạnh bé con nhà anh, bao nhiêu sự dịu dàng, bao nhiêu sự cưng chiều, dung túng chỉ dành cho cô, bởi vì cô chính là ngoại lệ duy nhất của anh.
Cô muốn làm gì anh cũng dơ hai tay ủng hộ không một chút chần chừ, thậm chí còn giúp cô làm.
Chỉ là cô vẫn như vậy, không có ý định bỏ qua cho anh hơn nữa còn bắt anh ngủ ngoài sofa phòng khách, hôm nào có bà ngoại thì cô cho anh vào phòng nhưng vẫn là ngủ sofa ở phòng ngủ.
Vì chăm cô nên Hạ Bắc Sâm thức sớm thành quen, mỗi ngày đều nấu đồ ăn sáng, xong lại đến đồ ăn trưa, mỗi buổi ăn đều do anh tự nấu, hơn nữa phải là anh tận mắt chứng kiến cô ăn hết thì mới yên tâm, cô cũng thành thói quen buổi sáng cũng không nói gì nhiều chỉ ngồi vào bàn ăn mà ăn hết phần của mình.
Doãn Từ Ân nhìn bát thịt vịt hầm táo đỏ trước mặt mình liền đưa mắt nhìn anh đang cốc sữa mè đen đi đến đặt lên bàn “ Hạ Bắc Sâm! bát này có phải nhiều quá rồi không, hơn hết tôi không thích táo đỏ đem hầm cho lắm? ”
Anh ngồi xuống cạnh cô nhìn bát canh “ Không nhiều, em ăn hết đi cái nào không thích thì để sang đây, anh giúp em ăn ” nói xong chậm rãi đưa bát của mình về phía cô.
Múc từng quả táo đỏ bỏ sang bát của mình, lúc này cô mới từng chút từng chút mà ăn từng muỗng, cô không biết là khẩu vị của anh nhạt, hay tại cô mang thai nên miệng cô nhạt, mà những món anh nấu vô đều cảm thấy nó nhạt hơn bình thường.
“ Lúc trước tôi cũng chưa bao giờ thấy anh nấu ăn, vậy mà cũng biết nấu nhiều món thật ” Cô vừa ăn vừa cảm thán, lúc trước biết trước anh biết nấu ăn cô đã cho anh tự nấu ăn rồi.
Anh chỉ chậm rãi ăn phần táo đỏ mà cô đưa cho rồi trả lời “ Lúc trước không biết, về sau vì em mà học ” nếu anh không học thì làm sao có thể chăm cô? với lại anh chỉ biết nấu mấy món chăm phụ nữ mang thai, những