Hạ Bắc Sâm mặc kệ một mình lái xe đến khu đồi hoang phía bắc, ông ta cũng thật rành, khu đồi này nếu đến rồi muốn chạy sẽ rất khó, vì là rừng rậm nên khả năng lạc vô cùng cao.
Nhưng cho dù nguy hiểm anh cũng không thể bỏ mặt anh em của mình mà bỏ chạy, mạng của Hoằng Tứ là anh mang về, anh cũng là người duy nhất có quyền lấy đi cái mạng ấy cho nên ngoài anh ra không ai được động vào Hoằng Tứ.
Căn nhà cũ kỹ ở giữa đồi có phần u ám, anh trên tay cầm mỗi súng lục dè chừng đi về phía trước, muốn anh mang Bách Tâm Ly đến sao? cô ta hại anh suýt làm mất vợ con làm sao có thể buông tha dễ dàng như vậy được.
Hạ Bắc Sâm chỉa súng thẳng vào cánh cửa gỗ phía trước mặt, nhanh chân tung một đá bay cánh cửa gỗ cũ kỹ đó, đập vào mắt anh chính là Hoằng Tứ cả người đầy vết thương, còn Doãn Đạt thì chậm rãi như chẳng gấp gáp bên cạnh mà hút thuốc.
“ Đúng là Hạ Bắc Sâm danh tiếng lẫy lừng không sợ trời không sợ đất, còn dám chạy đến đây một mình ” Doãn Đạt chậm rãi dập tắt điếu thuốc rồi nhìn anh nhếch mép đầy khinh bỉ.
Anh cũng không gấp mà nhìn ông ta “ Thả người của tao ra, nếu không mày không có mạng quay về gặp Bách Tồng đâu ”
“ Vậy còn phải để xem Hạ Thiếu hôm nay có thể rời khỏi đây không đã ” Doãn Đạt bật cười vỗ tay một cái.
Đám đàn em của ông ta từ đâu chui ra bao vây cả Hạ Bắc Sâm thành một vòng, hàng chân mài của anh khẽ nhíu lại nhìn Hoằng Tứ đang ở dưới nền, máu trên khoé miệng đã khô lại rồi.
Cuối cùng cũng không thể tránh khỏi, anh xoay người một chút nhìn đám người của ông ta “ Đến một tao đánh một người tao liền giết một người, cánh tay nào của tụi mày đánh người của tao, tao nhất định phế bỏ nó ” anh nhanh chân tung một đá vào tên đối diện.
Học kick boxing đôi khi cũng rất có ít, hơn nữa lời anh nói tất nhiên sẽ giữ lấy, cô đợi anh ở nhà, công chúa nhỏ của anh còn chưa tròn tháng.
Không thể bỏ mạng ở đây, càng không thể để ngửi của mình bỏ mạng dưới tay đám rác rưởi này.
Hạ Bắc Sâm càng nghĩ càng muốn phát điên, đôi mắt anh đỏ ngầu như là satan nhập vào đòi mạng người, những tên đó tuy chạm vào anh bằng vũ khí, nhưng thanh sắc không thể nhanh bằng đạn của súng trên tay anh.
Một băng đạn không có hại, nhưng một băng đạn khi được lấp vào khẩu súng tương thích thì cho dù bao nhiêu người, nó cũng có thể xuyên qua lục phủ ngũ tạng mà lấy mạng người đó.
Đám thuộc hạ của ông ta bắt đầu dè chừng anh, nhìn anh không ít vết thương, trên người đã bắt đầu chảy máu rồi, vậy mà vẫn không cảm thấy đau vẫn có thể đánh đám người kia không rõ hình dạng.
“ Anh Hạ!..Anh về đi...em không sao đám người này không làm gì được em, về rồi anh giúp em nói với Thư Ninh là em xin lỗi cô ấy...” Hoằng Tứ nhìn anh đứng đối diện ba tên kia, máu trên người anh nhỏ giọt bởi những thanh sắc.
Cậu ta nhìn ra, anh sắp đến giới hạn rồi, cho dù đánh thắng cũng sẽ không kịp về đâu, ngọn đồi này muốn ra khỏi không phải chuyện dễ, anh cất công ở Ý mấy tháng mới có thể nhìn được công chúa chào đời, không thể vì cậu ta mà bỏ mạng ở đây được.
Dùng tay lau đi vết máu trên khoé miệng, anh đưa mắt nhìn Hoằng Tứ “ Có miệng thì tự đi mà nói, ông đây không rảnh lo chuyện bao đồng ”.
“ Hoằng Tứ! Cậu nhớ cho rõ...mạng của cậu là do ông đây mang về, chỉ cần tôi không cho phép trời có sập cũng không lấy được mạng cậu đâu ” Hạ Bắc Sâm vừa dứt tiếng không để ý một tên đã cầm gậy đập thẳng vào đầu của anh.
Tưởng