Vì Em Là Vợ Anh

Sợ bà xã chịu thiệt thòi, ông xã đành đích thân ra mặt


trước sau

Mọi người trong phòng sau một hồi nín thở ngạc nhiên liền ồn ào huyên náo.

"Ôi trời ơi! Người này thật đẹp trai quá đi mất!"

"Trời ơi! Đúng là hồng nhan họa thủy! Đúng là loại sắc đẹp nghịch thiên mà!"

"Đẹp trai quá đi mất! Là ai vậy?"

"Hình như anh ấy đang tìm ai đó!"

"OMG!! Rốt cuộc cô nàng may mắn nào vậy?"

Giai Kỳ chớp chớp nhìn mọi người, quay đầu thắc mắc với Kính Minh: "Mọi người không biết anh ấy sao?"

Kính Minh cúi xuống nói với cô: "Tất cả mọi thông tin liên quan đến Boss đều bị bảo mật hết, giới truyền thông và đám nhà báo chỉ cần đăng một chút thông tin liên quan thôi sẽ bị xóa sạch sau mấy phút, ngoài những đối tác quan trọng và người thân thích thì rất ít người biết diện mạo của Boss."

Giai Kỳ ồ lên một tiếng, không ngần ngại quay đầu vẫy vẫy tay với anh. Mạc Thiệu Khiêm thấy cô vẫy tay tới mình liền cười, khí hàn quanh người cũng vơi đi không ít.

Anh sải bước đi tới chỗ cô, cô cũng rất ngoan ngoãn dịch vào cho anh ngồi.

Hành động của cô đương nhiên không thể thoát khỏi ánh mắt của mọi người, rất nhiều người trố mắt ngạc nhiên sau đó thì thầm to nhỏ.

"Này, tôi vừa nhìn thấy gì vậy? Con bé nhà quê kia vừa mới vẫy tay với anh đẹp trai này sao?"

"Hình...hình như tôi cũng thấy vậy."

"Anh ấy còn cười với cô ta nữa chứ!"

"Hai người họ quen nhau sao? Đừng nói đó là chồng cô ta nhé?"

"Không thể nào! Với sức hút của con nhà quê đó thì không thể câu được miếng mồi ngon như vậy!"

Bô lô ba la, xì xà xì xồm...

Giai Kỳ vứt hết lời bàn tán ra sau đầu, quay sang nhăn mặt với anh.

"Anh rất bận mà, những chuyện như vậy em có thể tự đi một mình."

"Sao? Em khống muốn cho anh đi?" Mạc Thiệu Khiêm nhếch môi cười, tay phải gác lên ghế, chống vào cằm nghiêng đầu nhìn cô.

"Không có." cô nhăn mũi.

Anh bật cười, đưa tay nhéo mũi cô: "Sợ bà xã chịu thiệt thòi, ông xã đành đích thân ra mặt." nói xong còn cười một cách quyến rũ.

Xung quanh nhất thời tĩnh lặng, đoạn đối thoại vừa rồi tuy không lớn tiếng nhưng cũng đủ khiến cho những người trong phòng nghe thấy. Cũng đủ để kết luận ra một điều: Họ là vợ chồng!!

Du Lan và Hà Tĩnh Hy nghiến răng nghiến lợi nhìn hai người.

Phương Dư Khả biết trước nên cũng không ngạc nhiên, cầm ly rượu lên uống một ngụm.

Cô ta dù có ngu cũng sẽ không đối đầu với Mạc Thiệu Khiêm, chờ cô ta có chỗ đứng trong Bạch gia sẽ đi tìm Giai Kỳ tính sổ.

"Tổng...tổng giám đốc Mạc?" Bạch Bằng Triển tròn mắt ếch, nhìn Mạc Thiệu Khiêm không chớp mắt.

Mấy tháng trước anh tham gia tiệc rượu có nhìn thấy Mạc Thiệu Khiêm và cô gái bên cạnh đến dự, mới đầu nhìn hai người lạ mặt nên cũng không tới bắt chuyện, lúc sau nghe mọi người nói mới biết đó là Mạc Thiệu Khiêm - Ông thần tài Đế Đô - Tổng giám đốc tập đoàn Đế Kim.

Mặc dù không nói chuyện cùng mà chỉ đứng từ xa, nhưng thần thái này, khuôn mặt này và người phụ nữ bên cạnh anh không thể nhầm được! Lúc đó hai người mặc đồ đôi màu hồng nhạt, là tiêu điểm chú ý của mọi người nên anh mới nhìn lâu một chút. Tuyệt đối không nhận nhầm!

"Tổng giám đốc Mạc nào cơ?" người bên cạnh nhìn Bạch Bằng Triển khó hiểu.

"Này, này, đừng nói với tôi đó là Mạc Thiệu Khiêm của tập đoàn Đế Kim nhé?" có người ngạc nhiên nói.

"Cô nói cái gì? Không phải chứ?"

"Vậy chẳng phải con nhỏ nhà quê kia vớ phải miếng mồi ngon hay sao?"

"Suỵt! Bé tiếng một chút! Mạc Thiệu Khiêm nổi tiếng lạnh lùng tàn độc đấy, cô không biết à? Động vào anh ta chỉ có chết!"

Mọi người xung quanh lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Bạch Bằng Triển cười thầm, cầm ly rượu đi tới chỗ Mạc Thiệu Khiêm và Giai Kỳ.

Đây là cơ hội, là một cơ hội lớn đối với công ty anh!

"Tổng Giám đốc Mạc, nghe danh đã
lâu, nay được gặp quả thực được mở rộng tầm mắt." Bạch Bằng Triển nở một nụ cười chuyên nghiệp rồi nâng ly rượu: "Tôi kính ngài một ly."

Mạc Thiệu Khiêm không nhạt không mặn liếc nhìn Bạch Bằng Triển rồi lại quay sang Giai Kỳ.

Bạch Bằng Triển lúng túng, không biết nên tiến hay nên lùi. Thấy bộ dạng khổ sở của anh, Giai Kỳ nâng ly rượu của mình trên bàn lên rồi cười: "Tôi thay anh ấy kính Tổng giám đốc Bạch một ly." nói rồi đưa lên miệng nhấp một ngụm.

Bạch Bằng Triển cười cười nhìn cô rồi cũng đưa ly rượu lên uống. Mạc Thiệu Khiêm ngồi bên cạnh cười đến ngọt ngào, hiển nhiên tâm trạng anh rất tốt vì hành động của cô, cũng dung túng cho cô nếm thử mùi rượu.

Sau đó Bạch Bằng Triển nói gì Mạc Thiệu Khiêm cũng không đáp lời, còn Giai Kỳ đương nhiên không hiểu, chỉ cười cười.

Bạch Bằng Triển đen mặt cầm ly rượu về chỗ, tâm trạng cực kỳ u ám, nhưng u ám thì làm sao? Người ta có quyền có thế có sắc, người ta to, người ta làm gì cũng đúng. Anh thì không như vậy, chỉ đành ôm một bụng tiếc hận uống nốt ly rượu của mình.

Một lúc sau, trên người Giai Kỳ xuất hiện những mẩn đỏ khiến cô ngứa ngáy không thôi. Kính Minh đứng đằng sau hoảng sợ, chẳng lẽ trong rượu có gì đó?

Mạc Thiệu Khiêm nhíu mày nhìn cô, đưa tay chạm vào những mẩn đỏ trên mặt cô. Giai Kỳ định đưa tay gãi thì bị anh giữ lại, giọng nói anh trầm xuống: "Không được gãi."

Nói rồi anh đứng dậy ôm cô lên, mặc kệ ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, anh từng bước vững vàng đi ra ngoài. Kính Minh cũng theo sau.

Cánh cửa đóng lại, mọi người xôn xao.

"Cái gì kia? Cô ta bị làm sao vậy? Có phải bị bệnh không? Có lây không?"

"Ôi trời ơi! Mau mau tránh ra, tôi muốn về nhà tắm rửa!"

"Không phải bệnh, cũng không lây nhiễm, chỉ là bị dị ứng cồn thôi." Một người làm bác sĩ nói.

"Ôi vậy à? Làm tôi hết hồn."

"Này, tôi thật ghen tỵ với cô ta. Mọi người nhìn xem lúc ôm cô ta anh ấy đã dịu dàng như thế nào, lúc thấy cô ta bị mẩn đỏ hết người anh ấy cũng lo lắng tới mức nhíu chặt mày, còn không ngại ôm cô ấy ra ngoài nữa chứ."

"Hừ! Đúng là hồ ly tinh, lại có thể làm cho một người lạnh lùng cấm dục không gần nữ sắc như Mạc Thiệu Khiêm si mê đến vậy, quả thật không phải hạng tầm thường."

"Nhìn thái độ của anh ấy với cô ta, có vẻ trong Mạc gia cũng có chỗ đứng vững chắc lắm đấy. Tốt nhất không nên làm khó cô ta, kẻo lại rước họa vào thân."

"Đúng vậy, tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa."

Nghe mọi người nói, sắc mặt Du Lan và Hà Tĩnh Hy trở nên u ám, thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng.

Du Lan tay run run cầm lấy ly rượu đưa lên miệng, cố gắng nuốt hết để giảm bớt sự căng thẳng.

Gia đình cô ta có quyền thế cỡ nào cũng không thể địch lại Mạc Thiệu Khiêm, trước kia cô ta làm khó Giai Kỳ, liệu Giai Kỳ có để tâm không? Liệu có tìm cô ta tính sổ không?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện