Mạc Cửu Chương và Hà Dung Chỉ ở lại chơi một tiếng mới rời đi. Mạc Thiệu Khiêm nói anh còn có việc nên sẽ tới công ty một chuyến.
Đợi mọi người đi hết, Giai Kỳ lén lén lút lút đi tìm Tiểu Mạt. Từ lúc cô mang thai, mọi người đều không cho Tiểu Mạt tới gần cô, cũng không cho cô chơi với Tiểu Mạt. Điều duy nhất được phép đó là cô chỉ được nhìn Tiểu Mạt từ xa.
"Tiểu Mạt." Giai Kỳ khẽ gọi, Tiểu Mạt từ trong thư phòng chạy ra, vẫy vẫy cái đuôi, sủa gâu gâu hai tiếng.
Giai Kỳ cúi xuống bế Tiểu Mạt lên, nựng nựng bên má nó, quay người định đi vào phòng ngủ thì thấy Mạc Thiệu Khiêm đứng đằng sau, cô giật mình.
Mạc Thiệu Khiêm quay về lấy tài liệu lại bắt gặp ngay cảnh cô lén lén lút lút ôm Tiểu Mạt, nhất thời có chút dở khóc dở cười.
Cô hết nhìn anh rồi lại nhìn Tiểu Mạt trong lòng mình, lúng túng: "Em..em..."
Mạc Thiệu Khiêm khẽ cười, đi tới xoa xoa đầu cô, giọng điệu ôn nhu: "Nếu em thích thì có thể bế được mà, không cần phải lén lút như vậy."
"Nhưng... ba mẹ không cho." Giai Kỳ buồn buồn nói, Tiểu Mạt phẫn nộ gâu một.
"Anh sẽ nói với ba mẹ."
"Thật sao?" mắt Giai Kỳ đột nhiên phát sáng, nhìn anh như nhìn thấy đấng cứu thế.
"Thật." Nụ cười trên khóe môi Mạc Thiệu Khiêm càng sâu.
- ---
Sau 2 tháng, tình hình ốm nghén của cô cũng đỡ hơn, cả Mạc gia ai cũng thở phào vui mừng, bắt đầu công tác tẩm bổ cho cô.
Chỉ sau một tuần cô liền tăng được 2kg, thấy cô ăn được, mọi người càng mua nhiều đồ bổ, nào gà hầm, nào canh nhân sâm, nào thuốc bắc, nào cháo tổ yến, vân vân và mây mây.
Cuối cùng là cô bị nuôi thành béo múp.
- ---
Cái thai tròn 3 tháng rưỡi thì tới Tết.
Đêm Trừ Tịch*, mọi người quây quần bên bàn ăn dài, đủ các món sơn hào hải vị, ly cụng vào nhau keng keng, nói cười vui vẻ, cùng chúc nhau những điều tốt lành nhất.
*Đêm Giao Thừa
11 giờ 40 phút, Mạc Thiệu Khiêm quấn cô như quấn gỏi, xác định cô mặc đủ ấm mới dẫn cô ra xe, chỉnh điều hòa rồi sau đó rời đi.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Giai Kỳ ôm Tiểu Mạt trong lòng, quay sang nhìn Mạc Thiệu Khiêm.
Tiểu Mạt mặc chiếc áo ấm, sủa gâu gâu như muốn hỏi.
Mạc Thiệu Khiêm quay sang đưa tay chạm vào đôi má phúng phính của cô, cười: "Em sẽ biết sớm thôi."
Một lúc sau, xe dừng lại tại quảng trường, Mạc Thiệu Khiêm mở cửa đỡ cô ra ngoài, cẩn thận chỉnh lại khăn cho cô, lại
đội cho cô một chiếc mũ len tai mèo rồi mới dẫn cô đi. Tiểu Mạt cũng nhanh chóng nhảy xuống theo phía sau.
"Sao lại dẫn em tới đây?" Giai Kỳ chớp chớp mắt nhìn anh, thời tiết lạnh như vậy, nếu là bình thường thì anh sẽ là người đầu tiên phản đối không cho cô ra ngoài. Nhưng sao hôm nay anh lại đưa cô tới đây?
Mạc Thiệu Khiêm khẽ ho một tiếng, chỉnh chiếc khăn xám trên cổ mình, mắt đảo tứ phía: "Em viết trong nhật kí, nói rằng muốn tới quảng trường ngắm pháo hoa với anh."
Mặt Giai Kỳ lập tức đỏ bừng, thẹn quá hóa giận: "Anh đọc nhật kí của em!?"
"Anh..." Mạc Thiệu Khiêm không biết nên nói gì. Không phải anh cố ý đọc, anh chỉ vô tình thấy một quyển sổ nhỏ trong ngăn kéo nên tiện tay lấy ra xem, ai mà biết đó là nhật kí của cô chứ...
Giai Kỳ nghĩ tới những thứ mình viết trong nhật kí, xấu hổ tới nỗi nhào đến ôm anh, vùi luôn mặt vào lòng anh.
"Anh...anh đọc được bao nhiêu rồi? Một ít, nửa quyển hay hết?"
"Ừm...một ít." cái gì? Anh đã lén đọc hết rồi!
Giai Kỳ bấy giờ mới thở phào. Mạc Thiệu Khiêm đưa tay lên nhìn đồng hồ, lại cúi xuống nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, đôi bàn tay khớp xương của anh đỡ lấy đôi má phúng phính của cô, nhấc mặt cô lên nhìn anh.
Trong ánh đèn của quảng trường, khuôn mặt tuấn mỹ của Mạc Thiệu Khiêm trở nên mờ ảo, mày kiếm anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi con ngươi như hồ nước mùa thu long lanh ấm áp, khóe môi nhếch lên một nụ cười dịu dàng.
"Giai Kỳ..." anh khẽ gọi, giọng nói mềm mại như một chiếc lông vũ khẽ cọ vào tai cô, nhất thời làm cô ngây ngốc.
Nụ cười trên môi Mạc Thiệu Khiêm càng sâu hơn, anh nhỏ giọng: "Anh yêu em."
Đôi môi ấm áp của anh khẽ đặt lên môi cô một nụ hôn, pháo hoa cùng lúc được bắn lên như những bỗng hoa lửa đẹp đẽ, lóe sảng cả bầu trời.
Giai Kỳ nheo mắt cười đến ngọt ngào.
Mạc Thiệu Khiêm, em cũng yêu anh!