Vì Em Là Vợ Anh

Thai song sinh


trước sau

Sáng sớm hôm sau, Giai Kỳ tỉnh dậy, theo thói quen nhìn sang bên cạnh, không thấy Mạc Thiệu Khiêm đâu.

Cô ngáp nhẹ một cái, vươn vai hai cái rồi lật chăn xuống giường.

Sau khi đánh răng rửa mặt xong thì ngồi trên giường nghịch điện thoại.

Ai mà ngờ được rằng vừa mới mở máy đã có không ít thông báo vang lên.

Cô tò mò vào xem Weibo, khi nhìn thấy bài đăng của Mạc Thiệu Khiêm thì hơi ngạc nhiên.

Bài đăng chỉ có vỏn vẹn hai chữ "Yêu em" và bên dưới là một tấm ảnh.

Điện thoại của anh là mẫu mới nhất của hãng điện thoại nổi tiếng hiện nay, nên chất lượng ảnh rất sắc nét.

Vị trí chụp là bên trên phía tay trái, người trong tấm ảnh là cô.

Sóng nước dập dờn, chiếc đèn hoa đăng trôi nhẹ, tay trái cô nhẹ nhàng vén mái tóc ra phía sau tai, tay phải đang thả một chiếc đèn hoa đăng màu cam. Khóe môi khẽ nhướng lên, đôi mắt mang ý cười, vẻ mặt cực kỳ dịu hạnh phúc.

Cô đỏ mặt, không ngờ được rằng mình lại có loại biểu cảm đẹp mắt như vậy.

Cô liếc mắt xuống nhìn lượt thích và lượt bình luận, không khỏi tặc lưỡi.

Đúng là người nổi tiếng có khác.

- ---

Mấy tháng sau đó rất yên bình vui vẻ, Mạc Thiệu Khiêm ngoài việc đi làm thì là ôm vợ.

Giai Kỳ ngày ngày đi dạo chơi vui vẻ, có lúc sẽ cùng đi với Thanh Di, có lúc lại cùng đi với Trần Nguyệt Nhi, thỉnh thoảng lại về Mạc trạch thăm bố mẹ.

Bốn tháng sau đó, việc Mạc Thiệu Khiêm thích nhất chính là sờ bụng Giai Kỳ, sờ tới sờ lui không thấy chán, thỉnh thoảng còn cảm nhận được thai máy*

*Hiện tượng em bé trong bụng cử động, đạp bụng mẹ.

Giai Kỳ nhìn khuôn mặt hào hứng của Mạc Thiệu Khiêm mà buồn cười không thôi.

Hà Dung Chỉ và Mạc Sùng Quang liên tục đi đi về về, nào là đưa đồ, nào là mua đồ cho em bé, nào là váy bầu, nào là thuốc bổ, vân vân và mây mây. Hai ông bà cứ tất bật không thôi, nhưng cả hai lại chẳng than vãn gì.

Mạc Cửu Chương rất nhàn nhã, ngoài việc thỉnh thoảng tới nói chuyện với cháu dâu và chắt của mình ra thì là đi mua đồ chơi cho chắt. Mỗi lần nghĩ rới cháu dâu sắp sinh là ông lại cao hứng không thôi.

Trần Nguyệt Nhi và Mạc Tử Đồng cũng thỉnh thoảng tới, mỗi lần tới là lại mang một loại sách mới cho cô, có quyển là chăm sóc, có quyển là dinh dưỡng. Về chuyện này cô rất vui vẻ, rảnh rỗi một tí là lại lôi ra đọc.

Thanh Di và Huân Thiên Hàn lúc nào cũng túc trực bên cạnh, Thanh Di là trông coi cô, Huân Thiên Hàn lại là trông coi cả hai người. Còn Tiểu Mạt là trông coi cả ba người.

Tháng thứ tám, Giai Kỳ chuyển tới bệnh viện, mặc dù rất không thích nhưng vì lo cho bé con nên đành phải ở lại.

Như mọi ngày, cô ngồi trên giường vừa đọc sách vừa xoa xoa cái bụng của mình, vừa nghĩ tới sau này có thêm một bảo bối trong
nhà. Tâm trạng độ nhiên tốt lên hẳn.

Đột nhiên bụng đau dữ dội, cô buông sách ôm bụng, mày liễu nhíu lại. Thanh Di đang cầm điện thoại nằm chơi game trên ghế sofa, thấy vậy sợ hãi chạy tới, vừa chạy vừa gọi: "Bác sĩ! Bác sĩ!"

Mấy y tá và bác sĩ nhanh chóng xuất hiện, vội đỡ Giai Kỳ xuống giường: "Để cô ấy đi lại một lát, lúc nữa sinh sẽ dễ dàng hơn."

Thanh Di gật đầu, đỡ Giai Kỳ đi lại quanh phòng.

Mạc Thiệu Khiêm nhận được điện thoại của bệnh viện là lúc đang họp hội đồng cấp cao, anh vứt dự án trên tay xuống bàn, trực tiếp bỏ hết mọi người ra sau đầu, chạy như bay ra khỏi phòng.

"Tổng giám đốc." mấy nhân viên đi qua lễ phép chào hỏi, anh không để ý, trực tiếp đi vào thang máy dành cho tổng giám đốc.

Lúc Giai Kỳ đang đau bụng dữ dội nằm trên giường thì thấy Mạc Thiệu Khiêm chạy tới, mồ hôi làm ướt mái tóc đen của anh, áo ngoài được cởi ra, ca-vat nới lỏng, vẻ mặt anh lo lắng nhìn cô.

"Sao rồi? Em thấy thế nào?" anh nắm lấy tay cô, ngón tay khớp xương vuốt mái tóc cô ra đằng sau tai.

"Em không sao." cô cố gắng cười.

Lúc bấy giờ Mạc Cửu Chương, Mạc Sùng Quang và Hà Dung Chỉ cũng chạy tới, lo lắng hỏi han.

Giai Kỳ rất nhanh được đưa vào trong phòng, cánh cửa đóng chặt lại.

Mạc Thiệu Khiêm khẽ mím môi, đi đi lại lại, bồn chồn không thôi.

Hà Dung Chỉ thấy con trai lo lắng thì đi tới vỗ vai: "Được rồi, con bé không sao đâu, con đừng lo lắng nữa."

Mạc Thiệu Khiêm nặng nề gật đầu một cái, ngồi xuống ghế.

Tiếng hét của Giai Kỳ từ trong phòng vọng ra, Mạc Thiệu Khiêm vừa hạ mông xuống lại bật dậy, mày kiếm xoắn lại với nhau, đôi tay khó nhọc nắm lại, đôi môi mím tới mức chỉ còn lại một đường thẳng.

Mọi người có mặt cũng lo lắng không kém, Mạc Cửu Chương vẻ mặt âm trầm, Mạc Sùng Quang gác hai tay lên đầu gối, mày hơi nhíu, Hà Dung Chỉ thỉnh thoảng lại cầu cầu khấn khấn cái gì đó, Thanh Di lo lắng tới mức đứng ngồi không yên, mắt dán chặt vào cửa phòng.

Ngoài phòng không khí nặng nề, bên trong phòng cũng chẳng mấy bình yên.

Khoảng gần 30 phút sau, cuối cùng trong phòng cũng chuyền ra tiếng khóc oe oe.

Mọi người thở phào một hơi, bác sĩ mở cửa đi ra ngoài, cười tươi nói.

"Chúc mừng, là hai bé trai."

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện