Bên ngoài sân bay thành phố B.
Mấy ngày qua nhiệt độ liên tục tăng cao, hiện tại sắc trời xám xịt, phía chân núi xa xa có những đám mây đen kịt ùn ùn kéo tới, có lẽ một trận mưa to chuẩn bị ập xuống.
Những chiếc xe ô tô riêng với đủ các loại nhãn hiệu đắt tiền nối đuôi nhau ì ạch ở phía ngoài sân bay. Trên ghế lái của một chiếc Bently màu đen có một người đàn ông, ngón tay gõ gõ lên trên vô lăng, mắt dán chặt vào người phụ nữ phía bên phải đằng trước.
Anh ta để ý người phụ nữ này rất lâu, da trắng cao gầy, đội một chiếc mũ kê-pi, mái tóc dài đen dày buông lơi. Mặc dù không nhìn được toàn bộ ngũ quan, nhưng khí chất thanh lịch tao nhã đến từ người phụ nữ đó cho dù ở trong đám đông ngàn người cũng đặc biệt chói mắt.
Người đàn ông lái xe tới trước mặt người phụ nữ, hạ cửa sổ xe xuống, anh ta hơi thò đầu ra ngoài: "Hey! Người đẹp, để tôi đưa cô về?"
Người đàn ông nheo mắt, ánh mắt không chút kiêng dè quan sát người phụ nữ từ trên xuống dưới, trong lòng nghĩ đúng thật là một mỹ nhân, ngũ quan tinh tế, lông mày và lông mi đều rất đẹp, rất cuốn hút.
Thẩm Trường Mi dụi dụi mắt, liếc nhìn người đàn ông ngồi trong xe. Ánh mắt của người đàn ông giống như đang đánh giá một món hàng, khiến Thẩm Trường Mi cảm thấy không hề thoải mái. Cô như cười như không hơi rướn khóe môi: "Cảm ơn! Tôi có bạn đến đón rồi!"
Dứt lời, chiếc xe thể thao ở sau xe của người đàn ông vang lên tiếng còi inh ỏi.
Hai người đều nhìn về phía đó, trên ghế lái của chiếc xe thể thao màu đỏ xuất hiện một khuôn mặt yêu kiều diễm lệ: "Trường Mi, lên xe thôi!"
"Bạn tôi đến rồi!" Thẩm Trường Mi nở một nụ cười với người đó, cô quay người kéo hành lý đi tới phía xe thể thao màu đỏ kia.
Thẩm Trường Mi ném hành lý vào hàng ghế sau, Giang Oản nhìn động tác thô bạo đó của cô không khỏi thương xót lớp lót ghế bằng da, cô ấy vội hét toáng lên: "Cậu phải bỏ vào cốp xe chứ! Đây là xe của Diệp Nghiêu Thần đấy, cậu đừng có mà làm hỏng!"
Thẩm Trường Mi kéo cánh cửa xe ghế lái phụ ra, cười lạnh: "Giang Oản! Cậu còn ở đấy thương xót cho cái xe này à! Mẹ kiếp! Mình đợi cậu một tiếng rồi đấy!!! Là ai chủ động nói sẽ tới đón mình hả? Bà Diệp à, thành ý của cậu chỉ có bấy nhiêu thôi sao?"
Giang Oản chột dạ, cười haha mấy tiếng: "Tại tắc đường quá nên mới vậy. Với cả mình còn là người mới nữa, vừa mới cầm được tấm bằng lái xe chưa được hai tháng! Phiên dịch viên Thẩm à, cậu đại nhân đại lượng tha thứ cho mình nhé!"
Thẩm Trường Mi học chuyên ngành Văn học ngôn ngữ, tốt nghiệp chuyên ngành Biên phiên dịch tại một trường Cao đẳng học viện Paris nước Pháp, là một trong ba các Cao đẳng học viện đứng thứ nhất thế giới. Sau khi tốt nghiệp, cô được Bộ ngoại giao cử đến nước G - trung tâm đại lục Á Âu làm việc hai năm. Lăn lộn ở nước ngoài bảy năm trời, hôm nay cuối cùng cũng có thể quay về nước. Chuyện về nước ngoại trừ Giang Oản ra Thẩm Trường Mi đều không nói với ai.
Xe chạy lên trên cầu vượt, bên ngoài trời đã bắt đầu đổ mưa, những hạt mưa rơi lộp độp trên cửa sổ xe, để lại những vệt nước quanh co uốn lượn.
Hai tay Giang Oản nắm chặt vô lăng, khuôn mặt nghiêm túc quan sát dòng xe cộ phía trước: "Cái người ban nãy có phải đang thả thính cậu không vậy?"
Thẩm Trường Mi nhìn ra bên ngoài, gật đầu: "Phải."
Giang Oản 'hừ' một tiếng: "Đức tính của đám đàn ông thành phố B chẳng khác gì Kiều Tam Nhi! Hễ nhìn thấy cô gái nào xinh đẹp một chút là tức tốc táp lại, cứ như kiểu kiếp trước chưa được nhìn thấy phụ nữ vậy!"
Đèn giao thông chuyển màu đỏ, Giang Oản phanh xe lại, hỏi người bên cạnh: "Cậu về đâu?"
Không có tiếng đáp lại. Giang Oản nghiêng đầu nhìn qua.
Thẩm Trường Mi suy tư ngắm nhìn tấm poster đại ngôn loại to khổng lồ của một nữ minh tinh được treo trên tòa cao ốc phía bên trái quảng trường. Người trên tấm poster đó mặc một bộ lễ phục hở vài màu đỏ hoa hồng, trang điểm sắc nét, dung mạo yêu kiều rung động lòng người. Cùng với ban nãy khi còn trên máy bay, trong lúc nhàm chán cô đã lật giở cuốn tạp chí chuyên hóng dưa hóng thị, trong đó có một bài vô cùng ăn khách, tiêu đề [Ôn Thanh Hạ - Tiểu hoa đán đang hot nhất hiện nay hẹn hò với một người đàn ông họ S nào đó]. Bổ sung thêm còn có mấy tấm hình chồng chéo lên nhau, cách hành văn rất rõ ràng, đem quá trình quen biết của Ôn Thanh Hạ và người đàn ông họ S nào đó viết lại cứ phải nói là cực kỳ rực rỡ, hội tủ đầy đủ các sắc thái.
Thẩm Trường Mi rướn môi, thu lại ánh mắt còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô nhìn thấy năm cái móng vuốt trắng bóc của Giang Oản đang vẫy vẫy trước mặt mình, cô giữ chặt tay cô ấy lại: "Sao thế?"
Giang Oản nhìn cô với vẻ kỳ quái: "Mình đang hỏi cậu đó! Thất thần gì vậy? Cậu về đâu? Về chỗ bà Cố hay là..."
Thẩm Trường Mi nói: "Về Ngự Cảnh Gia Viên."
Đèn đỏ đã chuyển sang màu xanh.
Giang Oản khởi động xe, đôi mắt long lanh dịch chuyển, cô ấy thò đầu nhìn về hướng ban nãy Thẩm Trường Mi thất thần nhìn một chút, nhìn thấy tấm poster to đùng đó, trong lòng như sáng tỏ tất cả.
Năm Thẩm Trường Mi thành niên, bà cụ Thẩm đã mua tặng cho cô một căn nhà trong Ngự Cảnh Gia Viên. Khu vực của tiểu khu rất tốt, nằm ở vị trí trung tâm thương mại, môi trường trong lành tươi đẹp, phương tiện đầy đủ, ra khỏi cổng chưa đầy một trăm mét là ga tàu điện ngầm.
Thẩm Trường Mi không thường xuyên sống ở đây. Xe dừng lại trong chỗ để xe của tiểu khu, Giang Oản đưa chìa khóa cho cô: "Mấy ngày trước mình mới gọi người tới dọn dẹp vệ sinh sạch sẽ rồi nên cậu lên trên không cần làm gì nữa đâu! Có cần mình tiễn cậu lên trên không?"
Thẩm Trường Mi xua tay: "Không cần. Mình quay về chỗ ở chứ có phải đi giáp mặt với mãnh thú gì đâu! Mình tự lên được, cậu về đi!"
Giang Oản cười hihi, nói: "Mình sợ cậu cận hương tình kiếp đó mà!"
*Cận hương tình kiếp: ý nói lâu không trở về nhà nhưng về gần tới nhà lại trở nên sợ hãi.
Thẩm Trương Mi kéo hành lý vào trong thang máy, cô giơ tay chạm vào nút bấm số tầng, do dự một lúc mới bấm vào tầng số tám. Cô dựa nửa người lên trên tường, rút di động ra gửi tin nhắn cho Dương Thiệu, sau đó lại bỏ lại vào trong túi xách.
Căn nhà giống như lời Giang Oản nói đều đã được lau chùi dọn dẹp sạch sẽ tinh tươm không dính một chút bụi, không cần cô phải động tay vào thêm nữa. Trên bàn, trên tủ để TV còn trang trí những bình hoa nhỏ, trong bình cắm những bông hoa hồng ướt át tươi mới và hoa bách hợp trong lành trang nhã.
Thẩm Trường Mi ngồi máy bay gần sáu tiếng đồng hồ, mệt rã rời, cô lấy quần áo lót từ trong valy ra sau đó đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Nửa tiếng sau Thẩm Trường Mi vừa lau tóc vừa đi ra ngoài. Hành lý cồng kềnh vứt bừa một bên, cô cũng lười