Hôm nay vốn dĩ Ôn Thanh Hạ phải tham gia một buổi phỏng vấn, thế nhưng gần sát đến giờ phỏng vấn cô ta lại đổi ý lùi lịch lại, sau đó đặt vé máy bay bay thẳng đến đảo Tần Sơn.
Trong phòng chờ lên máy bay, người quản lý cực kỳ tức giận với hành động không biết chừng mực đó của cô ta, nói một tràng dài mà thấy cô ta vẫn không có ý định mở miệng, cuối cùng người quản lý phẫn nộ cầm túi xách rời đi, không thèm bận tâm tới cô ta nữa.
Ôn Thanh Hạ và bạn gái của Kiều Tam Nhi là Kha Thấm có quan hệ khá tốt, tối qua tan làm về khách sạn nghỉ ngơi, Kha Thấm và cô ta nói chuyện trên wechat, giữa chừng có nhắc tới chuyện Thẩm Kỳ Ngộ xem mắt mấy hôm trước.
Khi đó cô ta không kiềm chế được tâm trạng, Kha Thấm phát giác ra được gì đó, thế là ở đầu bên kia điện thoại nói bóng nói gió cô ta: "Thanh Hạ, cô với Thẩm Nhị rốt cuộc là thế nào vậy? Chẳng phải là bạn trai bạn gái ư? Sao anh ấy vẫn còn đi xem mắt thế kia, thế này cũng vô lý quá rồi đấy. Kiều Tam Nhi nhà tôi còn lâu mới làm ra mấy chuyện đó!"
Ôn Thanh Hạ thầm nghĩ lại còn Kiều Tam Nhi nhà cô, gan cô cũng to gớm. Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Ôn Thanh Hạ vẫn nhã nhặn nghe ngóng dò la thông tin từ Kha Thấm.
Sự thật thì Ôn Thanh Hạ cũng chẳng làm sáng tỏ được mối quan hệ giữa anh và cô ta, bình thường cô ta có việc gì muốn cầu anh giúp, anh cũng sẽ luôn giúp đến cùng. Thế nhưng hai người họ vẫn mãi không có bước tiến gần hơn, ban đầu Ôn Thanh Hạ còn tưởng rằng dù sao người ta cũng là đại thiếu gia coi trọng thể diện, cô ta cũng vô số lần vô ý cố ý ra ám thị, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối một cách mềm mỏng khéo léo. Lần gần gũi thân mật duy nhất của bọn họ có lẽ chính là lần hôn môi ở trong phòng bao một thời gian trước.
Lúc đó, anh cũng chỉ chạm nhẹ môi vào môi cô ta mà thôi, hời hợt lấy lệ rất rõ ràng.
Có những lúc Ôn Thanh Hạ cũng sẽ nghĩ trong trái tim của người đó liệu có phải chất chứa một ai đó không. Hiện tại, ngay giờ phút này đây cô ta đang có cơ hội có thể chứng thực được câu hỏi này. Cô ta đánh mắt tới chiếc di động đang nằm trên ghế, chủ nhân của chiếc di động đó đang tắm trong nhà vệ sinh. Đấu tranh nội tâm một lúc lâu, Ôn Thanh Hạ liếc ngang liếc dọc, bấy giờ cũng không có ai, cô ta thầm nghĩ nếu chẳng may đen đủi bị bắt tại trận thì cứ nói rằng bản thân đột nhiên muốn chơi game nên mới động vào di động của anh.
Cô ta cầm lấy di động, cũng may là không có mật mã hay dấu vân tay nào cả.
Thẩm Kỳ Ngộ tắm xong ra ngoài, thấy Ôn Thanh Hạ đứng quay lưng lại với anh đang cúi đầu loay hoay làm cái gì đó, anh nhíu mày, bước đến gần: "Em làm gì vậy?"
Ôn Thanh Hạ hốt hoảng ngẩng đầu, tầm mắt của người đó rơi xuống tay cô ta, cau mày, giống như đang đợi cô ta giải thích.
Ôn Thanh Hạ thầm mắng chửi chính mình trong lòng quá mải mê mà không chú ý đến tình hình xung quanh, may mắn thay màn hình di động lúc này đang dừng lại ở phần lịch, cô ta nói: "Em thấy hơi chán nên muốn xem xem di động của anh có game gì hay không, sao trong đó chỉ có mỗi một game lái mô tô vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ lấy lại di động, liếc nhìn nhưng không nói gì, ném thẳng sang một bên, sau đó anh quay người đi đến gần hồ bơi, thực hiện mấy động tác làm nóng người, ngay sau đó nhảy vọt xuống dưới hồ.
Ôn Thanh Hạ thầm thở hắt ra một hơi, may mà thoát ra kịp thời. Cô ta cau mày, nhớ lại thứ mà mình nhìn thấy lúc nãy.
Thẩm Kỳ Ngộ bơi liên tục mấy vòng rồi mới lên bờ.
Ôn Thanh Hạ đưa khăn tắm cho anh, Thẩm Kỳ Ngộ ngồi trên ghế dài lau tóc: "Sao em lại đến đây? Chẳng phải em nói còn phải quay quảng cáo sao?"
Ôn Thanh Hạ nói thẳng: "Hơn nửa tháng nay không gặp nhau rồi, anh cũng không gọi điện cho em, vậy nên em đành tới đây tìm anh!"
Thẩm Kỳ Ngộ liếc nhìn cô ta, vặn nắm chai nước, ngửa cổ uống mấy ngụm. Tay Ôn Thanh Hạ chống dưới cằm, nhìn anh: "Anh hai, em nghe Kha Thấm nói mấy hôm trước anh đi xem mắt, chị gái đó có xinh đẹp không?"
Thẩm Kỳ Ngộ bật cười, nhìn cô ta: "Sao em lại biết người ta lớn hơn em vậy?" Anh cầm bao thuốc ở trên bàn lên, rút một điếu ngậm lên trên miệng: "Cũng tạm được."
"Có xinh hơn em không?" Ôn Thanh Hạ chớp chớp đôi mắt to tròn.
Thẩm Kỳ Ngộ nghiêng đầu, giữ lấy cằm cô ta, giống như đang quan sát thật tỉ mỉ: "Xinh hơn em!"
Ôn Thanh Hạ cũng không để tâm, nhìn anh hút thuốc, một lúc sau lại nói: "Anh hai, bạn bè của em đều hỏi em có phải bạn gái của anh không? Còn nói sao chẳng thấy anh đến đoàn phim thăm em gì cả! Anh hai, anh nói đi, em có phải là bạn gái của anh không?"
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười, thầm nghĩ chắc là đang muốn có danh phận rồi đây, anh phả ra một hớp khói, như cười như không: "Em đã để mấy tạp chí lá cải đó viết hẳn bài báo nói em là bạn gái của anh rồi, sao vậy, đến bây giờ lại không rõ ràng nữa à?"
Nét mặt Ôn Thanh Hạ trở nên ngượng ngập, lại nghe thấy anh nói: "Sau này nếu Kiều Tam Nhi còn đến tìm em, em bận thì cũng không cần để tâm tới cậu ta!" Anh ngừng lại giây lát, có ý ám chỉ: "Đòi hỏi quá nhiều sẽ không còn ý nghĩa gì nữa đâu!"
Ôn Thanh Hạ nghe ra được ý tứ trong lời nói của anh, cố gắng ép ra một nụ cười: "Anh hai, chẳng phải là vì em nghe được tin anh đi xem mắt nên lo lắng đó sao, anh đừng giận em mà, em còn nhỏ, không hiểu chuyện!"
Thẩm Kỳ Ngộ nhấn đầu lọc vào trong gạt tàn, đứng dậy: "Đừng ở lại đây nữa, có việc thì quay về sớm đi."
...
Thẩm Trường Mi vì rét cóng nên mới tỉnh dậy. Không biết Giang Oản đã dậy từ lúc nào, trong phòng không trông thấy bóng dáng của cô ấy, chăn ở trên giường cũng không biết đã bị cô đạp xuống dưới đất từ khi nào. Cô vò vò tóc, ngáp một cái, sau đó xuống giường ôm chăn bông đang vo viên ở dưới đất. Đúng lúc này lại nghe thấy tiếng chuông cửa.
Thẩm Trường Mi đi mở cửa, Ôn Thanh Hạ đang đứng ở bên ngoài.
"Thanh Hạ?" Cô chần chừ, "Có chuyện gì không?"
Ôn Thanh Hạ nhìn cô, hốc mắt ửng đỏ: "Chị Trường Mi, em có thể nói chuyện với chị một lát không? Trong lòng em khó chịu quá!"
Thẩm Trường Mi nghiêng người để cô ta đi vào trong: "Em ngồi đợi chị một lát, chị đi rửa mặt đã."
Thẩm Trường Mi đi