Mặt Thẩm Trường Mi phút chóc nóng ran, cô ra sức rút tay về. Lần này anh cũng không cưỡng ép cô nữa, anh thả lỏng tay, chỉ có điều một cánh tay còn lại vẫn giữ chặt eo cô, mặt dày nói: "Đã nhớ ra chưa?"
Nhớ ra chưa?
Năm tốt nghiệp cấp ba, Kiều Tam vì theo đuổi một cô gái nào đó nên đã đặc biệt tổ chức một buổi cắm trại ở một hòn đảo nhỏ gần thành phố, nói văn vẻ thì là cùng nhau đi xem mặt trời mọc mặt trời lặn, còn sự thật thì để bản thân tìm được cơ hội giành được người con gái đó về tay.
Ban ngày cả nhóm người lái ca nô trên biển, buổi tối nướng thịt đánh bài.
Nam nam nữ nữ ồn ào tới tận hai giờ sáng mới quay về lều nghỉ ngơi. Thẩm Trường Mi một mình một lều, cô là người không quen ngủ chỗ lạ, vốn tưởng rằng sẽ không ngủ được, vậy mà mới chỉ nghe từng đợt sóng vỗ rì rào bên ngoài biển là cô đã thiếp đi lúc nào không hay.
Đến nửa đêm tỉnh dậy, không gian trong lều vốn dĩ vẫn rộng rãi giờ đây không hiểu sao lại cảm thấy có phần chật chội, không vươn người ra được. Cô mơ mơ màng màng lật người, đầu cọ cọ về phía trước, đúng lúc đó thái dương lại chạm phải một lồng ngực rắn chắc.
Khi ấy cô vẫn còn ngái ngủ, vẫn chưa mở hẳn mắt, trên đỉnh đầu chợt truyền đến một giọng nói khàn khàn: "Dậy rồi à?"
Thẩm Trường Mi mở mắt, nhìn rõ được người đó là ai mới cảm thấy yên tâm, thế rồi cô lại nhíu mày lại: "Anh vào đây từ lúc nào thế?"
"Lúc em ngủ ngáy ấy!"
Thẩm Trường Mi: "..."
Cô lại lật người, nằm quay lưng lại với anh. Người đó dính sát cơ thể vào cô, hơi thở nóng bỏng phả vào phần da thịt ở giữa hõm cổ của cô, Thẩm Trường Mi cảm thấy ngứa ngáy muốn duỗi thẳng người thì nghe thấy anh nói: "Đừng động đậy!"
Thanh âm có phần nặng nề hơn ban nãy, thêm vào đó còn nghe ra được như đang ra lệnh.
Ngay sau đó Thẩm Trường Mi cảm giác ở giữa đùi như chạm phải thứ gì đó cứng rắn, thứ đó đang dính sát vào cô, mặt cô nóng bừng, thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Anh nằm lùi ra kia đi!"
Hơi thở của anh dường như lại nặng nề thêm, đã bắt đầu trở nên gấp gáp, giống như tiếng động của máy quạt gió vậy.
Tay của anh đang vòng qua eo cô bất ngờ dùng sức kéo cô nằm thẳng xuống, anh vươn người dậy nằm đè lên trên. Trong bóng tối, đôi mắt của anh nhìn chằm chằm vào cô: "Giúp anh!"
Thanh âm khàn đặc, nhuốm đậm một vẻ tình thú.
Thẩm Trường Mi vẫn chưa hiểu hai chữ 'giúp anh' ở đây là giúp cái gì, thì ngay sau đó anh đã tóm lấy tay cô kéo xuống dưới đúng quần của mình. Thẩm Trường Mi xấu hổ mặt đỏ tía tai, co rụt tay lại, nhỏ giọng phản kháng: "Em không muốn!"
Anh cắn mút vành tai cô, thấp giọng dụ dỗ: "Ngoan! Anh khó chịu!"
Từng giọt mồ hôi trên chán lăn xuống cổ cô, Thẩm Trường Mi vẫn không chịu đồng ý, sau đó anh lại tiếp tục dụ dỗ mê hoặc, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà cuối cùng cô lại nghe theo mọi sự chỉ dẫn của anh.
Gió tạt vào khiến lều bạt lay động, tiếng động của vải vóc va chạm như muốn hòa vào làm một với hơi thở nặng nề gấp gáp của anh.
Sau khi xong việc, anh đi lấy khăn ướt lau sạch tay cho cô.
Thẩm Trường Mi vẫn chưa hoàn hồn, ngơ ngơ ngác ngác nhớ lại chuyện ban nãy, nét mặt bỗng chốc lại ửng đỏ cả lên, cô xấu hổ đến mức hận không đào được cái lỗ mà chui xuống. Còn anh vẫn đang vùi đầu vào giữa bả vai cô, đè thấp giọng cười khẽ, rồi lại ngẩng đầu lên hôn xuống môi cô: "Ngoan lắm!"
Thẩm Kỳ Ngộ thỏa mãn no nê, mặt mày sung sướng, Thẩm Trường Mi không nhìn nổi dáng vẻ đắc ý đó, thế là cô há miệng cắn thật mạnh vào bả vai anh: "Anh khốn khiếp!"
...
Có tiếng bước chân bên ngoài hành lang.
Thẩm Trường Mi căng cứng người, cô hất bàn tay đang giữ eo của cô ra: "Buông tay!"
Thẩm Kỳ Ngộ nhìn cô, lúc sau mới nới lỏng tay, cô lập tức đứng dậy kéo dài khoảng cách giữa hai người. Anh ném điếu thuốc vào trong thùng rác, đứng thẳng người, cầm lấy áo khoác đang đặt ở trên bàn.
"Em sớm nói rõ ràng với anh ta đi. Đừng để anh phải ra tay!"
Thẩm Kỳ Ngộ nói xong, thong thả bước ra khỏi cửa.
Nhìn thấy bà Cố đang quay về phòng nghỉ ngơi: "Cháu đi bây giờ sao?"
"Vâng, bà nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Thẩm Kỳ Ngộ lên xe, di động trong túi quần đúng lúc vang lên, trên màn hình xuất hiện một dãy số. Anh không nghe, bỏ di động lên trên kệ đựng đồ, sau đó cầm lấy văn kiện đã được mở ra đang đặt ở trên ghế lái phụ lên xem.
Anh không vội vã lái xe đi mà hạ cửa sổ xe xuống châm một điếu thuốc.
Ánh mắt lại nhìn về phía cánh cửa sổ màu vàng cam.
Nhớ lại tối đó anh cũng ngồi ở trong xe yên lặng nhìn cô và người đàn ông đó lên trên tầng. Anh ở bên dưới hút hết điếu này đến điếu khác, đầu óc trống rỗng, gân xanh nổi rõ mồn một ở mu bàn tay. Cố gắng kiềm chế lửa giận trong lồng ngực, giống như đang tự ngược chính mình vậy. Mãi đến khi thân hình mảnh mai yếu ớt đó xuất hiện trong tầm mắt, chỉ có mình anh biết rõ khoảnh khắc ấy anh mới thật sự thở phào nhẹ nhõm.
Anh giơ tay xoa xoa mặt mũi, thầm nghĩ nếu đã không buông bỏ được vậy thì phải giữ chặt lại bên cạnh, mặc kệ cho cô có tình nguyện hay không!
...
Dương Thiệu vừa rời khỏi phòng mổ, hôm nay mổ liên tục hai ca, giờ phút này tinh thần mới được thả lỏng một chút. Anh mở vòi nước, dòng nước chảy ào ạt, lấy một ít nước rửa tay xoa đều hai tay lại với nhau rồi mới cho tay vào trong nước rửa sạch.
Anh rút mấy tờ khăn giấy ra lau khô tay, sau đó cầm di động lên nhìn, đã là bốn giờ sáng, qua hai tiếng nữa là trời cũng sáng rồi. Trong di động có một tin nhắn chưa đọc, anh nhấn vào tin nhắn đó mở ra.
"Dương Thiệu, anh có ý gì hả? Chuyện tôi làm tôi sẽ tự chịu trách nhiệm, không cần anh xía vào!"
Dương Thiệu nhìn di động, nhíu mày, bên cạnh có người gọi anh: "Bác sĩ Dương, tôi vừa mới mua mấy cái bánh bao nhân thịt, anh đến ăn một cái đi!"
Dương Thiệu lắc lắc đầu, nói một câu 'cảm ơn', lại cúi đầu nhìn tin nhắn đó. Suy nghĩ một lúc rồi thoát khỏi giao diện tin nhắn, bỏ di động lại vào trong túi quần.
Lái xe quay về chỗ ở, vừa đặt lưng xuống là đã ngủ một mạch tới tận một giờ chiều hôm sau, sau đó anh bị một cuộc điện thoại đánh thức.
Ở đầu bên kia, thái độ vô cùng thân thiết dịu dàng: "Bác sĩ Dương, vị trí mà anh đặt mấy ngày trước anh vẫn muốn giữ chứ?"
Dương Thiệu giơ tay vuốt mặt, tinh thần cũng ổn định hơn, anh nói: "Giữ giúp tôi."
Đầu bên kia lại nói mấy câu khách sáo rồi mới ngắt điện thoại.
Dương Thiệu nhắn tin cho Thẩm Trường Mi nói một lúc nữa sẽ qua đón cô. Anh vén chăn xuống giường đi vào trong phòng tắm tắm rửa.
Thẩm Trường Mi trả lời lại tin nhắn của Dương Thiệu, vừa bỏ điện thoại xuống đã thấy Tiêu Dao cầm di động cười hihi sát lại gần mình: "Chị, lát nữa chị có bận gì không, hay là chúng ta cùng đi ăn tối nhé?"
Thẩm Trường Mi sát lại gần cô ấy nhìn một chút: "Em tìm người khác đi ăn cùng em đi, chị mời! Tối nay chị còn có việc."
Tiêu Dao làu bàu mấy câu nhưng cuối cùng vẫn đành thỏa hiệp.
Đến giờ tan làm, Thẩm Trường Mi ra khỏi đại sảnh, Dương Thiệu dựa người lên