Thẩm Kỳ Ngộ đan hai tay lại với nhau đặt ở trên bàn, nhìn anh ta một lúc, sau đó giơ tay lên gãi gãi chân mày: "Nghe nói anh đã cầu hôn cô ấy rồi?"
'Cô ấy' ở đây chỉ ai không cần nói cũng biết.
Dương Thiệu quan sát anh, không biết người này hỏi câu đó là có ý gì. Anh ta kéo ghế ra ngồi xuống, dáng vẻ như hơi suy nghĩ, anh ta nói: "Phải. Chúng tôi đã bàn bạc rồi, mấy hôm nữa sẽ tới nhà thăm hỏi."
Anh ta nói xong thì không khỏi quan sát sắc mặt của người ngồi đối diện.
Trên mặt người đó vẫn như cũ không một chút biến đổi, ánh mắt lười biếng, khóe môi rướn lên một nụ cười nhạt, ngoài ra không còn bất cứ một biểu cảm dư thừa nào khác, điều này khiến Dương Thiệu đột nhiên cảm thấy bị kích động.
Thẩm Kỳ Ngộ mỉm cười, uể oải dựa người ra sau ghế: "Tôi khuyên anh vẫn nên suy nghĩ kỹ lại đi, người như cô ấy không thích hợp để cưới về nhà đâu!"
Dương Thiệu cũng cười, nhưng không để lộ cảm xúc nào: "Sao anh lại nói vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ không trả lời, anh chuyển chủ đề: "Tôi có thể hút thuốc không?"
Dương Thiệu khoát khoát tay: "Tùy ý!"
Thẩm Kỳ Ngộ rút điếu thuốc, châm lửa, rít mấy hơi rồi lại dựa ra sau ghế: "Cô ấy à, anh đừng thấy cô ấy xinh đẹp, thật ra xấu tính xấu nết vô cùng, vừa lười vừa ham ngủ, mỗi khi đến cuối tuần là toàn ngủ tới tận lúc mặt trời sắp sửa xuống núi mới chịu tỉnh dậy, giống hệt như người nghiện thuốc phiện vậy. Làm việc nhà đều phải dựa vào tâm trạng, khi nào mà hưng phấn thì nhà cửa sạch sẽ tươm tất không khác gì nhà ma, còn nếu mà tâm trạng không tốt thì cả căn phòng trông cứ như cái ổ chó ấy, haiz, cô ấy cũng không tình nguyện chịu động tay vào dọn dẹp đâu..."
Dương Thiệu nói: "Lúc cô ấy và tôi ở bên nhau, cô ấy rất ngoan, cũng không hề ầm ĩ."
Thẩm Kỳ Ngộ lại bật cười: "Rất ngoan? Ngoan như thế nào?" Anh kéo gạt tàn trên bàn tới trước mặt, sau đó gạt tàn thuốc vào bên trong, "Lúc cô ấy và tôi ở bên nhau, có những lúc cũng ngoan lắm, anh có muốn nghe nghe không?"
Đều là đàn ông, lời nói đến bước đường này có ai lại không nghe hiểu chứ. Dương Thiệu phút chốc ngước mắt, sắc mặt bắt đầu tối dần đi.
Bầu không khí nhất thời nồng nặc mùi thuốc súng.
Đúng lúc đó có người đẩy cửa bước vào: "Dương..." Lời của người đó vừa nói được một nửa, lại nhìn thấy bên trong còn có người ngoài nên vội vã dừng lại lời đang muốn nói.
Dương Thận quay đầu nhìn, là người nhà của một bệnh nhân. Anh ta mở miệng, thanh âm trầm hẳn xuống: "Có chuyện gì không?"
Người nhà của bệnh nhân đó thấy sắc mặt anh ta không tốt nên có hơi hoảng sợ, cô ta đứng ở ngoài cửa, dè dặt hỏi: "Bác sĩ Dương, anh có bận không? Tôi muốn hỏi tình hình của người yêu tôi thế nào rồi!"
Dương Thiệu khôi phục lại dáng vẻ như cũ: "Cô vào đi."
Thẩm Kỳ Ngộ từ trên ghế đứng dậy, dập tắt điếu thuốc ném vào trong gạt tàn: "Bác sĩ Dương, anh bận đi."
...
Mấy ngày nay Thẩm Trường Mi làm việc gì cũng đều không tập trung. Đến cả Tiêu Dao cũng nhận ra được sự bất thường, nói bóng nói gió liệu có phải cô thất tình rồi không. Tan làm, Thẩm Trường Mi ngồi trên xe, những suy nghĩ bị đè nén đang có dấu hiệu trỗi dậy. Cô dứt khoát lái xe đi đến bệnh viện quân y, cô tự trấn an bản thân rằng chỉ qua đó xem một chút thôi. Tạm thời không nhắc đến những cái khác, dù sao cô cũng là người nhà họ Thẩm, có thế nào thì cũng vẫn nên đến thăm. Ừm, chỉ đến thăm thôi.
Xe dừng lại ở bãi đậu xe ngoài trời của bệnh viện, cô xuống xe, mí mắt phải cứ giật liên hồi, trong đầu cô vẫn còn đang suy nghĩ không biết mí mắt trái mí mắt phải giật là có điềm gì, vừa ngẩng mặt lên lại đụng ngay Lan Linh đang đứng ở ngoài cửa Khu nội trú.
Chân Thẩm Trường Mi khựng lại, thầm nghĩ quả thật không nên đến đây mới phải.
Suy nghĩ rục rịch ở trong đầu còn chưa kịp thực hiện, bây giờ mà quay đầu là coi như tự tạt một gáo nước lạnh vào mặt mình, nghĩ như vậy đã khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều.
Lan Linh không phát giác ra được sự khác thường của cô, dịu dàng nói: "Cháu đến thăm Thẩm Nhị à, cũng không có gì to tát, chỉ là gãy cánh tay thôi, ở lại quan sát thêm mấy hôm nữa là được xuất viện rồi."
Thẩm Trường Mi 'vâng' một tiếng, lại nghe thấy Lan Linh nói: "Mấy năm không gặp, lúc quay về vẫn chưa kịp nói chuyện gì với cháu cả, chúng ta tìm một chỗ ngồi đã nhé?"
Thẩm Trường Mi rướn môi: "Vâng."
Lan Linh đi đằng trước, Thẩm Trường Mi ở đằng sau cất bước đi theo.
Mấy hôm trước Lan Linh gọi điện thoại cho Từ Hi Cẩm mới biết được con trai mình không hề hẹn hò với con gái nhà người ta. Ban đầu bà vẫn còn chưa phát hiện ra, về sau gọi mấy cuộc điện thoại dặn anh đưa người ta về nhà ăn cơm, mấy lần liền anh đều trả lời qua loa lấy lệ. Bà nghĩ ngợi mãi cuối cùng mới quyết định gọi điện cho Từ Hi Cẩm. Thật không ngờ cô gái đó ở đầu bên kia tủi thân sướt mướt, nói: "Dì, cháu thật sự rất thích Thẩm Kỳ Ngộ. Cháu không giấu gì dì, lúc trước còn đi học cháu đã thích cậu ấy rồi, nhưng mà cậu ấy không thích cháu. Vì vậy, dì à, cháu cảm ơn dì vì đã coi trọng cháu, nhưng có lẽ bọn cháu thật sự chỉ có duyên thôi chứ không có phận đâu ạ."
...
Thẩm Trường Mi ngồi trên xe, từ hộc để đồ lôi ra bao thuốc, rút một điếu rồi châm lửa lên hút.
Vừa nãy đến đây thời tiết rõ ràng vẫn còn đẹp như vậy, bây giờ không hiểu sao lại đột ngột đổ mưa. Cô hạ cửa sổ xe xuống, để mặc cơn gió hắt mưa vào bên trong.
"Ông cụ nhà chúng ta và ông cụ nhà họ Mạnh có giao tình từ rất lâu rồi, cháu gây ra chuyện như vậy, cháu bảo bà nội phải ăn nói thế nào với người nhà họ Mạnh đây?"
"Cháu ấy à, đúng là không hiểu chuyện! Thẩm Nhị nó hồ đồ là đủ rồi, sao cháu còn cùng với nó..."
"Bà nội nhận nuôi cháu là đã coi cháu như con gái ruột để đối đãi. Nếu chuyện này để bà ấy biết được thì bà ấy sẽ nghĩ như thế nào. Suy nghĩ của một người đã đi gần hết cuộc đời này sao có thể nghĩ thoáng được chứ?"
Hút hết điếu thuốc, Thẩm Trường Mi tùy ý lái xe đến một nơi, ăn bừa một vài món rồi