Phó Kích Trầm thu lại ánh mắt, sắc mặt hờ hững: "Cô Thẩm, mời!"
Thẩm Trường Mi gật đầu rồi bước lên trên bậc cầu thang bằng gỗ, nhưng vừa lên đến hành lang tầng hai bước chân bỗng khựng lại. Phó Kích Trầm cách Trường Mi khoảng nửa bước ở phía sau, nhìn thấy hai người ở phía đối diện đang đi đến thì không khỏi nhướng cao chân mày, nở nụ cười với người đó: "Thẩm thiếu."
Tối nay Thẩm Kỳ Ngộ có hẹn bàn bạc công việc với khách hàng ở đây, vừa mới kết thúc. Anh cởi áo khoác ngoài, có vẻ đã ngà ngà say, cúc cổ áo mở bung hai chiếc, ánh sáng rực rỡ trên đỉnh đầu hắt xuống khiến cả người anh toát lên vẻ tùy ý thoải mái. Anh rướn khóe môi, bước đến trước mặt Phó Kích Trầm, ánh mắt quét qua Trường Mi lúc này đang đứng ở bên cạnh anh ta: "Phó tổng, đúng là trùng hợp."
Thẩm Trường Mi hơi rũ mắt xuống, từ sau lần cãi vã trước hai người đều không gặp lại. Cô thất thần nghe hai người họ nói chuyện, tới tận lúc người đó đi lướt qua bên cạnh cô mới thở hắt ra một hơi.
Kiều Tam nhìn bóng lưng hai người đó: "Hai người có chuyện gì vậy?"
Thẩm Kỳ Ngộ rút điếu thuốc ngậm lên trên miệng: "Sao?"
Kiều Tam nói: "Anh với Trường Mi ấy, chẳng phải cô ấy đã chia tay với Dương Thiệu rồi sao. Ban nãy bầu không khí lúc gặp mặt của hai người lạ lắm, còn cả Trường Mi và Phó Kích Trầm hai người họ hẹn gặp nhau là có ý gì?"
Thẩm Kỳ Ngộ liếc nhìn anh ta, không có ý định sẽ trả lời, anh nhấc chân đi về hướng thang máy.
Kiều Tam đuổi theo ở phía sau, biết ngay cái người này hễ cứ gặp Trường Mi là tính khí lại cau có, anh ta cũng bực bội: "Thôi bỏ đi!"
Thẩm Trường Mi đi theo Phó Kích Trầm vào trong phòng bao, có nhân viên phục vụ cầm menu bước lên trước để hai người gọi món. Phó Kích Trầm khá ga lăng, anh để Thẩm Trường Mi gọi món trước, Thẩm Trường Mi cũng gọi một vài món tượng trưng rồi đưa menu cho Phó Kích Trầm. Anh cũng gọi một vài món, sau đó đưa lại menu cho nhân viên phục vụ.
Anh giơ tay rót cho Trường Mi một chén trà: "Quan hệ giữa cô Thẩm và Thẩm thiếu có vẻ không được tốt lắm?"
Thẩm Trường Mi nhướng mày, dùng ánh mắt biểu thị ý hỏi lời này từ đâu mà đến?
Phó Kích Trầm dựa người ra sau ghế, để lộ ra một dáng vẻ thư thả, anh giơ tay lên chạm vào vùng thái dương: "Hình như lúc nãy cô Thẩm đến cả giao thiệp bằng ánh mắt với Thẩm thiếu cũng không có nhỉ?"
Thẩm Trường Mi rướn môi cười khẽ: "Chẳng phải anh ấy đang hàn huyên với Phó tổng hay sao, tôi không nỡ chen ngang."
Phó Kích Trầm cũng cười, không còn tiếp tục nói về chủ đề này nữa, anh nhấp một ngụm trà: "Hôm nay chúng ta cứ xem như kết bạn đi, chỉ ăn uống chuyện trò, không bàn về cái khác."
Thẩm Trường Mi hiểu ý trong lời của người này, trước lúc đến đây cô đã nghĩ xong lý do để nói rõ với đối phương, chỉ không ngờ rằng ý tứ của cô và anh Phó lại giống hệt nhau, nếu đã vậy cô cũng không cần phải vắt óc suy nghĩ làm thế nào để nói với đối phương rằng trước mắt mình không có ý định hẹn hò một cách uyển chuyện nhẹ nhàng nhất nữa rồi.
Bầu không khí trong bữa cơm thẳng đến lúc kết thúc cũng coi như ổn thỏa.
Xuống dưới tầng, Phó Kích Trầm nói muốn đưa cô về, nhưng Thẩm Trường Mi lại từ chối.
Cô và Phó Kích Trầm gặp nhau, ngày thứ hai đã nhận được điện thoại của bà Cố, bà hỏi cô cảm thấy đối phương thế nào? Thẩm Trường Mi có sao nói vậy, cô nói đối phương không có ý định tiếp tục tiến triển. Bà Cố nghe xong thở dài thườn thượt: "Trưa mai con về nhà một chuyến đi, mấy hôm trước bà vừa mới xin được ít toa thuốc bắc ở chỗ thầy Từ để bồi bổ cho con."
Thẩm Trường Mi ậm ờ đồng ý, cô vừa ngắt máy lại nhận được điện thoại của Giang Oản, cô ấy hỏi cô cảm giác đi xem mắt rao sao? Thẩm Trường Mi và Giang Oản tán dóc trên trời dưới biển một lúc lâu, Giang Oản ở đầu bên kia điện thoại muốn nói gì đó lại thôi, Thẩm Trường Mi như phát giác ra được: "Cậu có chuyện gì thì nói đi."
Giang Oản đung đưa sợi dây trên rèm cửa sổ: "Bây giờ cậu cũng chia tay với Dương Thiệu rồi, không lẽ cậu không định với Thẩm Nhị..."
Lời vừa dứt, người ở đầu bên kia rất lâu không hề lên tiếng, Giang Oản cố ý 'haiz' một tiếng rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
...
Ngày hôm sau Thẩm Trường Mi quay về nhà cũ. Cô bị bà Cố bắt phải uống hết một bát thuốc bổ, sau đó lại để tránh cho việc đợi lúc nữa bà bắt cô uống tiếp nên đã bịa ra lý do để mau chóng chuồn đi, nhưng bà Cố lại ngăn cô lại: "Bà vừa bảo dì Vương đổ vào bình giữ nhiệt một ít, con tiện đường mang qua cho thằng nhóc Thẩm Nhị đi."
Thẩm Trường Mi yên lặng một lúc mới cất lời thoái thác: "Con thấy không cần thiết đâu bà, cơ thể anh ấy tốt như vậy không cần phải uống mấy thứ này đâu."
Bà Cố nói: