Ba người đi về phía bãi đậu xe, Thẩm Trường Mi lạc lõng ở sau cùng, Trần Tuần đi sát bên cạnh cô, chốc chốc lại nói chuyện mấy câu.
Người đó đi ở phía trước, cách bọn họ vài bước chân, trong tay cầm chìa khóa, chỉ để lại một bóng lưng tiêu sái rộng lớn.
Cho đến khi dừng lại trước con xe thể thao màu bạc, cửa sổ xe sáng bóng như gương phản chiếu lại gương mặt cô. Thẩm Trường Mi ngây người nhìn chằm chằm vào bản thân mình qua kính cửa sổ xe, đột nhiên muốn rút lui, cô rốt cuộc là đang làm cái gì vậy?
Thẩm Kỳ Ngộ thấy người phụ nữ đó chần chừ không lên xe, anh đi qua, thay cô kéo cánh cửa. Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn anh, Thẩm Kỳ Ngộ cũng cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu hun hút: "Sao vậy? Chỉ ăn bữa cơm thôi mà! Cô Thẩm, cô sợ cái gì?"
Đột nhiên Thẩm Trường Mi cảm thấy vô cùng chán ghét hai chữ 'cô Thẩm' này. Cô như cười như không rướn khóe môi lên: "Ai nói tôi sợ chứ? Tôi chỉ đang suy nghĩ xem lát nữa nên ăn gì mà thôi!" Nói xong, cô cúi người ngồi vào trong, đóng mạnh cửa xe lại. Một tay Thẩm Kỳ Ngộ gác lên trên xe, hơi cúi người nhìn vào người ngồi bên trong, nghiền ngẫm gì đó, khóe môi khẽ cong lên, anh đi vòng qua đuôi xe rồi ngồi xuống vị trí ghế lái.
Xe chạy trên con đường trải dài ánh sáng, may mà còn có Trần Vận ở đây, anh ta nhiều lời nên bầu không khí trong xe cũng coi như bình thường.
Phía trước là cột đèn giao thông, đúng lúc gặp phải đèn đỏ.
Thẩm Trường Mi nghe điện thoại, cuộc điện thoại từ nước G gọi đến.
Thẩm Trường Mi ngước mắt nhìn người ngồi trên ghế lái, nhấn nút nghe máy, đầu bên kia truyền đến giọng nói dịu dàng mát lạnh của người đàn ông: "Diễn đàn diễn ra tốt chứ?"
Thẩm Trường Mi 'vâng' khẽ một tiếng, tầm nhìn di chuyển ra ngoài cửa sổ, mở miệng nói: "Anh ăn cơm chưa?"
Người đàn ông cười cười: "Em về nước rồi, chẳng còn ai nấu cơm cho anh nữa."
Trần Vận nghe giọng điệu dịu dàng mềm mại của người ngồi phía sau, anh ta ra ám hiệu với Thẩm Kỳ Ngộ, ý muốn nói cô gái này có chủ rồi!
Thẩm Kỳ Ngộ không quan tâm, cầm bao thuốc trong hộc đựng đồ lên rút ra một điếu, hạ cửa sổ xe xuống, sau đó rít một hơi.
Trong xe tràn ngập mùi thuốc lá, Thẩm Trường Mi liếc nhìn người đó, cô nói thêm một hai câu rồi ngắt điện thoại.
Trần Vận nghiêng đầu sát lại gần: "Thẩm mỹ nữ, là điện thoại của bạn trai gọi đến hả?"
Thẩm Trường Mi 'ừm' khẽ một tiếng, Trần Vận phút chốc cảm thấy ngượng ngùng, sau đó lại cố ép ra một nụ cười với cô rồi mới quay mặt đi.
Mẹ kiếp! Toàn gặp phải chuyện gì không biết. Vừa mới nhìn trúng được người phụ nữ này lại không ngờ là người đã có chủ!
Mặc dù Trần Vận cảm thấy bí bách nhưng cũng không đến mức đau đớn tột cùng. Trần Vận anh ta dù sao cũng là phàm phu tục tử, không giống với anh trai Bảo Ngọc bi thương đau xót u mê dại khờ đau đớn vì tình yêu. Với lại hai người gặp mặt đến giờ còn chưa quá hai tiếng đồng hồ. Trần Vận hút điếu thuốc giả bộ nặng nề, nhưng rồi rất nhanh lại như sống lại, vẫn tiếp tục trêu đùa cùng Thẩm Trường Mi.
Không lâu sau ba người đi vào trong một đại sảnh rộng lớn xa hoa đắt tiền, ngay sau đó một quản lý mặc đồng phục màu đen đi đến, khuôn mặt niềm nở: "Thẩm thiếu, phòng bao đã được chuẩn bị xong cho anh rồi. Anh xem có muốn lên món luôn bây giờ không ạ?"
Thẩm Kỳ Ngộ gật gật đầu, mắt thấy người quản lý đó muốn đưa anh đến phòng bao, anh xua tay: "Cũng đâu phải không biết chỗ đi, cậu bận việc của cậu đi, không cần phải tiếp đón tôi đặc biệt đâu!"
Người này là bạn chơi từ nhỏ đến lớn của Kiều thiếu, thân phận và gia thế cũng là một đại gia tộc có máu mặt trong thành phố B. Quản lý e sợ tiếp đón không được chu đáo, giờ đây thấy anh không cần mình tiếp đón nên cho rằng bản thân có chỗ nào làm không được chuẩn mực, khiến cậu Thẩm bất mãn. Thẩm Trường Mi ở đằng sau nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt đó của anh ta, cô mở miệng: "Anh ta từ nhỏ đã không thích có người ở phía trước phục vụ rồi, không phải có ý kiến gì với anh đâu. Có người không thích thoải mái dễ chịu, mặc dù tính tình cổ quái một chút, nhưng bình thường đều rất dễ qua lại với mọi người, chẳng phải anh cũng cảm thấy thế sao?"
Thẩm Kỳ Ngộ nghe xong, nghiêng đầu nhìn cô, như cười như không: "Cũng không phải, chủ yếu phải xem xem là ai phục vụ!"
Lời này nói ra rất có kỹ thuật rất có hàm lượng, Thẩm Trường Mi thoáng đỏ mặt, mất tự nhiên nhìn qua chỗ khác.
Bỏ qua bản nhạc đệm này, quá trình trong bữa ăn có thể coi là yên ổn. Lúc rời đi, có xe đến đón Trần Vận. Thẩm Trường Mi cư nhiên sẽ do Thẩm Kỳ Ngộ đưa về, cô cũng không cố ý từ chối nữa, tránh cho ai đó tưởng rằng cô đang trốn tránh điều gì đó.
So với lúc tới, bầu không khí trong xe hiện tại cực kỳ bí bách.
Thẩm Trường Mi hạ cửa sổ xe xuống, nhìn cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, đột nhiên nghe thấy người phía trước hỏi: "Cô về đâu?"
"Nhà cũ."
Sau đó, suốt đoạn đường đi đều yên lặng như tờ.
Trên đường, người đó nghe điện thoại, thái độ dịu dàng, từ giọng nói có thể nghe ra được sự nuông chiều, Thẩm Trường Mi đoán có lẽ là cô Ôn kia gọi đến.
Xe dừng lại ngoài cổng nhà cũ, Thẩm Trường Mi thở phào nhẹ nhõm, cô đẩy cửa xe, xuống xe. Đang đi vào bên trong thì lại nhớ ra gì đó, cô quay người đi đến bên cạnh cửa số ghế lái, giơ tay gõ gõ lên trên mặt kính.
Cửa sổ xe hạ xuống, người đó nhìn cô.
"Có thứ đồ có phải anh cũng nên để nó vật về với chủ rồi không?"
Thẩm Kỳ Ngộ thoáng nhíu mày, như đang suy nghĩ, một lúc lâu sau môi anh mới mấp máy: "Vứt rồi!"
Dứt lời, cục diện lại rơi vào trầm mặc.
Đêm đen như được nhuốm bởi màu mực, hai người nhìn nhau không ai lên tiếng. Chung sống bao nhiêu năm qua, Thẩm Trường Mi quá hiểu bản tính của người này. Giờ phút này trên mặt người đàn ông không có một chút biểu cảm dư thừa nào, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ có thể phát hiện ra ánh nhìn của kẻ đứng trên cao nhìn xuống ở trong đôi mắt anh rõ ràng đang lừa gạt. Thẩm Trương Mi đứng thẳng người, nghiêng đầu liếc nhìn về phía cột đèn đường phía xa xa, sau đó lại nhìn vào người ngồi trong xe, bỗng nhiên cô bật cười, ngữ khí nhẹ tênh: "Vứt rồi à! Cũng đúng thôi, cũng nên vứt rồi!"
Cô nói xong quay người rời đi. Thẩm Kỳ Ngộ nhìn bóng lưng mảnh