"Sao vậy, không bằng lòng à?"
Thẩm Trường Mi siết chặt ngón tay, ngước mắt nhìn anh: "Anh để em suy nghĩ mấy hôm, có được không?"
Thẩm Kỳ Ngộ nghĩ ngợi chốc lát, như cười như không nói: "Được."
...
Từ sau ngày đó, Thẩm Kỳ Ngộ cũng không nhắc lại chuyện này nữa. Thẩm Trường Mi uống thuốc bắc hai tuần liên tiếp, mấy gói thuốc bắc còn lại cũng sắp hết nên cô dự định đi đến bệnh viện Hưng Hoa tái khám.
Mấy ngày nay thời tiết không được tốt lắm, mưa to liên tục, mặt đường ướt nhẹp, trong không khí phảng phất hơi lạnh.
Ngũ Thu Hoa hỏi một số tình hình rồi kê cho cô vài thang thuốc, dặn cô tháng sau tới khám lại. Thẩm Trường Mi từ phòng làm việc ra ngoài, cầm đơn đi xuống nhà thuốc ở dưới tầng để lấy thuốc.
Hôm nay Lan Linh tới đây kiểm tra sức khỏe, nhân tiện thăm một người bạn cũ. Hôm trước bà và Ngũ Thu Hoa đã hẹn buổi chiều hôm nay cùng nhau ăn cơm, nhưng không ngờ lại nhìn thấy Trường Mi đi ra từ phòng làm việc của Ngũ Thu Hoa.
Trong lòng Lan Linh hồ nghi, bà nhấc chân bước vào trong phòng làm việc của Ngũ Thu Hoa. Ngũ Thu Hoa đang nhập bệnh án vào trong máy tính, thấy Lan Linh thì cười nói: "Đến rồi à, tôi đang dở chút việc, bà ngồi đợi tôi một lát."
Lan Linh ngồi xuống ghế sofa ở bên cạnh: "Bà cứ bận việc của bà đi, không cần để ý đến tôi."
Ngũ Thu Hoa nói: "Bà nói đấy nhé, vậy tôi cũng không rót nước cho bà nữa đâu, bà tự đi rót đi."
Lan Linh bật cười, làm bộ vô ý hỏi: "Cô gái lúc nãy đi ra từ phòng làm việc của bà bị gì vậy?"
Ngũ Thua Hoa cầm bình giữ nhiệt ở trên bàn lên vặn nắp đổ ít nước ra uống: "Bà nói xem, tới chỗ tôi khám bệnh còn có thể vì điều gì? Cô gái đó năm xưa bị sảy thai, xuất huyết nhiều dẫn đến tình trạng sinh nở khó khăn nên mới tới chỗ tôi lấy vài thang thuốc để uống."
Sắc mặt Lan Linh khác thường, Ngũ Thu Hoa nhìn ra được nên hỏi: "Bà quen cô gái đó à?"
Lan Linh lắc đầu.
Ngũ Thu Hoa cũng không hỏi thêm gì nữa, tiếp tục gõ bàn phím, để lại một mình Lan Linh tâm sự nặng nề ngồi ở đó.
...
Xe của Thẩm Kỳ Ngộ dừng lại trong sân, dì giúp việc trong nhà nghe thấy tiếng chạy ra: "Thẩm Nhị về đấy à?"
Thẩm Kỳ Ngộ: "Cháu về lấy đồ, mẹ cháu đâu?"
Dì lau tay vào tạp dề: "Mẹ cháu đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, chắc cũng sắp về rồi đấy, buổi tối cháu ở lại ăn cơm không?"
Thẩm Kỳ Ngộ đi về hướng cầu thang: "Không ạ, cháu lấy đồ xong phải đi luôn."
Dì trả lời 'ừ dì biết rồi' sau đó vào bếp tiếp tục bận bịu.
Thẩm Kỳ Ngộ lấy văn kiện xong đi xuống dưới lại đụng phải Lan Linh.
Lan Linh nhìn thấy Thẩm Nhị, nói: "Con đợi chút, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Bước chân của Thẩm Kỳ Ngộ dừng lại, xoay ngược trở về ngồi xuống sofa: "Mẹ có chuyện gì vậy?"
Lan Linh biết được chuyện của Trường Mi từ chỗ Ngũ Thu Hoa thì chẳng còn tâm trạng nào ăn cơm với Ngũ Thu Hoa nữa, bà vội vội vàng vàng quay về: "Cô gái ở trong phòng con hôm đó có phải là Trường Mi không?"
Thẩm Kỳ Ngộ nghe vậy bật cười, dựa người ra sau ghế: "Mẹ biết rõ như vậy còn hỏi con làm gì?"
Lan Linh thấy anh nói bằng giọng điệu đó thì cũng không vòng vo thêm nữa, bà đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay mẹ đi kiểm tra sức khỏe đã nhìn thấy Trường Mi ở chỗ dì Ngũ. Chuyện Trường Mi từng sảy thai, con có biết hay không?"
Chân mày Thẩm Kỳ Ngộ nhíu chặt, mím môi nhìn Lan Linh.
Lan Linh nói: "Mặc dù mẹ không đồng ý hai đứa bên nhau, nhưng cũng không đến mức phải bịa chuyện để gạt con. Mẹ chỉ muốn biết đứa bé đó là con của con, hay là?"
Thẩm Kỳ Ngộ không lên tiếng, một lúc lâu sau anh cầm văn kiện trên bàn lên: "Con còn có việc, con đi trước đây."
Lan Linh gọi anh lại: "Này, con..."
Thẩm Kỳ Ngộ ngồi vào trong xe, rút điếu thuốc từ trong túi quần ra ngậm lên trên miệng. Di động đặt trên bệ điều khiển đổ chuông, Thẩm Kỳ Ngộ cầm lên nhìn, là Vu Tiền gọi tới.
"Thẩm tổng, anh đi tới đâu rồi? Người đã đến đủ rồi chỉ đợi mình anh nữa thôi."
Thẩm Kỳ Ngộ áp di động vào bên tai: "Đến ngay đây."
Nói xong, anh lại ném di động lên trên bệ điều khiển, vòng tay lái, chiếc xe như mũi tên rời cung lao đi vun vút.
Anh đến phòng bao trong khách sạn, Tiểu Lý tổng nhìn thấy anh lập tức đứng dậy tiến lên trước nghênh đón.
Thẩm Kỳ Ngộ bắt tay với Tiểu Lý tổng: "Để anh đợi lâu rồi."
Ngữ khí của anh cung kính, nhưng vẻ mặt lại chẳng có chút áy náy vì đã để người ta chờ đợi. Tiểu Lý tổng cũng không quá để tâm, cười haha hàn huyên với anh đôi ba câu.
Vu Tiền nhìn ra được sự khác thường của Thẩm Kỳ Ngộ. Thẩm Kỳ Ngộ ở trên bàn rượu trước giờ đều chỉ uống một vài ly tượng trưng cho có, nhưng giờ đây không những có khuynh hướng không say không về mà lúc Tiểu Lý tổng đề nghị đi KTV ca hát Thẩm Kỳ Ngộ cũng rất vui vẻ đồng ý.
Trong phòng bao, Tiểu Lý tổng ra hiệu gọi mấy cô gái vào trong hầu hạ. Nhưng cũng vẫn lo lắng Thẩm Kỳ Ngộ, anh ta ngước mắt nhìn Thẩm Nhị, thấy sắc mặt anh bình thản không hề có tia phản cảm nào, bấy giờ mới yên tâm thở phào.
Tiểu Lý tổng vừa ôm một cô gái trong lòng vừa bắt đầu ca hát.
Thẩm Kỳ Ngộ cởϊ áσ khoác ném sang bên cạnh. Anh chỉ mặc độc một chiếc áo sơ mi trắng bên trong, ống tay áo kéo đến tận khuỷu tay, thả lỏng người dựa ra sau ghế, có một cô gái can đảm sát lại gần rót một ly rượu cho Thẩm Kỳ Ngộ,
Mùi nước hoa rẻ tiền trên người cô ta vừa nồng vừa hắc, Thẩm Kỳ Ngộ bất giác nhíu chặt mày lại, nhưng vẫn nhận lấy ly rượu từ trong tay cô gái. Cô gái thấy anh như vậy nên trong lòng thầm nghĩ chắc sẽ có tiến triển tốt đây. Lúc tới đò đưa với anh vốn dĩ còn rất lo lắng, vì dù sao nhìn cách ăn mặc của người đàn ông này có lẽ cũng biết anh là con nhà quyền quý, vẫn còn sợ người đàn ông này sẽ làm cô ta bẽ mặt trước đám đông. Vậy mà không ngờ anh lại dễ bắt chuyện đến vậy,