Vì Em Mà Đến

Gặp Chuyện


trước sau

Hướng đông đường số 26 có một con hẻm nhỏ, chỉ những cư dân cũ trong khu phố này mới biết. Ngày thường không có người nào qua lại trong con hẻm nhỏ dơ dáy bẩn thỉu này.

          Chu Tư Đồng đang mang túi xách, hoảng loạn bị mấy tên côn đồ chặn lại trong góc tường con hẻm nhỏ.

          Dẫn đầu là Văn Thân Nam, trong tay hắn cầm con dao gọt trái cây, như có như không nhìn về phía Chu Tư Đồng cười một cách dâm đãng, dụ dỗ: “Em gái, lớn lên cũng không tồi nhỉ, không bằng đi theo anh đây, từ nay về sau ăn sung mặc sướng, thế nào?”

 

          Vừa dứt lời, ba kẻ đầu nhuộm đầy màu sắc đi bên cạnh hắn cũng cười ầm lên.

          “Không tệ, đi theo đại ca chúng ta, em gái chính là chị dâu của bọn này. Về sau xem ai có gan dám chọc em?”

          Giữa tiếng cười dâm đãng vây quanh, Chu Tư Đồng ôm chặt hai cánh tay, rất bình tĩnh liếc nhìn xung quanh, tìm kiếm có vật gì có thể sử dụng được hay không. Sau đó cô phát hiện ở chân tường cách đó không xa ngoài vỏ chai bia thì không có gì khác. Trong đầu lập tức có kế hoạch, nhưng trên mặt vẫn giả vờ sợ hãi, không dám ngẩng đầu, hơn nữa còn không nói một lời nào.

          Thấy Chu Tư Đồng không lên tiếng, Văn Thân Nam từng bước tiến lại gần, ngón tay thô ráp mang theo mùi dầu mỡ, thô lỗ sờ gò má cô. Sau đó hắn thấy cô gái nhỏ trước mặt bị dọa cho sợ đến mức quay mặt đi, bước chân lảo đảo dịch sang bên cạnh hai bước.

          Ba tên côn đồ phía sau thấy thế, vội vàng ồn ào lên.

          “Haha, thật ngây thơ nha.”

          “Không ngờ cô em vẫn còn ngây thơ như thế đấy, haha.”

          “Ai, lão đại, đợi lát nữa anh chơi xong rồi, có thể suy nghĩ cho các huynh đệ chúng ta thoải mái một chút hay không?” Tên đại ca nghe vậy, xoay người lại đánh vào gáy kẻ vừa mở miệng một cái, mắng: “Người của tao mày cũng dám mơ tưởng, mày ăn gan hùm mật gấu chán sống rồi hả?”

          Tên đàn em bị đánh tới lảo đảo, vội vàng cười lấy lòng: “Em nào dám đâu đại ca. Em chỉ muốn đùa anh một chút thôi không phải sao?”. Văn Thân Nam nghe đến hài lòng, xoay người nhìn Chu Tư Đồng, trong giọng nói lộ ra sự mất kiên nhẫn: “Rốt cuộc có được hay không? Trả lời nhanh lên. Có điều nếu hôm nay cô em ngoan ngoãn khiến anh đây thoải mái, đồng ý làm người phụ nữ của anh thì bọn anh sẽ không gây khó dễ cho em. Nếu không thì mấy anh em của anh đây cũng không ngại khiến em thoải mái đâu.”

          Hắn cười đểu, chỉ chỉ ba kẻ đứng phía sau.

          Thấy cô gái trước mặt bị dọa sợ đến giật mình, chân mềm nhũn, hai hàng nước mắt trào ra chảy dọc theo gò má, cả cơ thể nhỏ nhắn dựa trên bức tường tuột xuống.

          “Lá gan của em gái thật là nhỏ nha, mới có thế đã không chịu được rồi.” Một tên côn đồ trông nhỏ con chỉ vào Chu Tư Đồng cười nói.

          Một tên khác trong nhóm tặc lưỡi: “Mày còn nói nữa, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch này xem, thật đúng là khiến người ta thương tiếc mà.”

          “Xem ra đại ca chúng ta vận may không tồi, vừa có tiền lại vừa có người đẹp, việc tốt hay xấu đại ca đều có thể chơi được.”

          Ba người càng nói càng kỳ cục, Văn Thân Nam ban đầu còn cười, nhưng nghe được câu cuối cùng kia hắn liền nhíu mày, xoay người quát lớn: “Con mẹ nó, chúng mày câm mồm lại cho ông, lại nói lung tung lần nữa, tao cắt đầu lưỡi của chúng mày.”

          Mà đúng lúc này, cô gái ngồi bệt dưới đất vô cùng mau lẹ nhặt chai bia trên mặt đất, dùng sức đập trên tường. Sau đó chỉ nghe tiếng choang vang lên, chai rượu đã bị đập thành những mãnh thủy tinh loang lổ.Ngay lập tức cả cơ thể cô đột ngột bật lên, nhanh như con báo ẩn mình trong bụi cỏ từ lâu chờ đợi con mồi mình ngắm trúng đi qua rồi vồ lấy, mảnh thủy tinh trong tay gắt gao đè lên động mạch chủ trên cổ Văn Thân Nam, lạnh giọng hỏi: “Là ai cho bọn mày tiền, sai bọn mày tới đây?”

          Bốn tên côn đồ bị một màn này dọa sợ ngây người.

          Bọn họ chỉ nghĩ đây chẳng qua là một cô gái nhu nhược yếu đuối, không nghĩ tới cô hành động dứt khoát, nhanh gọn, mau lẹ, chính xác, tàn nhẫn, nhân lúc bọn họ không để ý liền khống chế Văn Thân Nam.

          Đổi lại là bọn họ, cũng chưa chắc làm được như vậy.

          Ba tên côn đồ còn lại đều chỉ là kẻ to mồm, thấy thế liền sợ đến run rẩy, môi mấp máy.

          Suy cho cùng Văn Thân Nam cũng là người từng trải, hắn đột nhiên cười xùy một tiếng: “Con bà nhà bọn mày, có chút ít chuyện như vậy đã bị hù cho sợ.” Vừa nói vừa xoay người tránh đi mảnh thủy tinh đang kề trên cổ.

14pt; font-style: inherit; font-weight: inherit; margin: 0px; outline: 0px; padding: 0px; vertical-align: baseline;">          Nhưng động tác của Chu Tư Đồng còn nhanh hơn. Trên tay cô vừa dùng lực, thủy tinh bén nhọn liền đâm vào thịt Văn Thân Nam, máu đỏ tươi chảy dọc theo mảnh thủy tinh rơi xuống đất.

          “Còn cử động nữa thì đừng trách tao tại sao lại tàn nhẫn.” Chu Từ Đồng vừa đe dọa vừa dùng sức ấn mảnh thủy tinh vào cổ tên cầm đầu, mảnh thủy tinh lại ghim vào trong thịt một chút.

          Văn Thân Nam lúc này mới biết sợ. Chân hắn như nhũn ra, lời nói cũng có chút cà lăm : “Bà cô của ta ơi. Có gì chúng ta từ từ nói, quân tử động khẩu không động thủ.”

          Chu Tư Đồng không để ý tới hắn nói nhảm, ánh mắt bén nhọn nhìn ba kẻ còn lại, lặp lại câu hỏi một lần nữa: “Rốt cuộc là người nào cho tiền chúng mày, kêu bọn mày tới đây?”

          Rõ ràng ba kẻ này nhát gan hơn so với Văn Thân Nam, hỏi bọn hắn còn biết nhanh hơn.

          Ba tên liếc mắt nhìn nhau, lại nhìn Văn Thân Nam một chút, một tên run run mở miệng nói: “Dạ dạ, chúng tôi cũng không biết cô ta là ai. Chỉ biết đó là một cô gái dáng dấp xinh đẹp, cùng cô không sai biệt lắm, cho đại ca chúng ta một số tiền lớn, kêu chúng ta tới nơi này chờ cô, dọa cô một chút.”

          Chu Tư Đồng nhìn ánh mắt của hắn, trong lòng nhanh chóng suy xét, biết lời người này nói là thật. Chu Tư Đồng hất đầu ra hiệu với ba tên kia nói: “Ba người bọn mày ngay bây giờ cút đi, cút càng xa càng tốt.”

          Nếu bốn tên này đồng thời tiến lên cô chắc chắn là không có cách nào có thể đối phó được, nhưng đối phó với một tên thì không thành vấn đề.

          Ba tên kia vừa nghe cô nói vậy, như được đại xá, xoay người chạy thục mạng.

          “Ai, mấy thằng chết tiệt kia, mẹ nó, cứ như vậy quẳng tao lại đây hả ?” Văn Thân Nam nhìn bóng lưng ba tên kia hô, nhưng không người nào có can đảm quay lại cứu hắn.

          Bên tai nghe được tiếng cười lạnh, cả người Văn Thân Nam bị dọa cho run rẩy, thiếu chút nữa còn đái ra quần.

          “Có chút can đảm nhiêu đây còn dám gây chuyện với tao?”

          Văn Thân Nam giờ nói chuyện cũng mang theo nức nở: “Bà cô à, là ta sai rồi. Tôi không dám nữa, sau này thấy cô tôi đi đường vòng có được hay không?”

          Chu Tư Đồng không có để ý đến hắn, nhưng mảnh thủy tinh lạnh như băng dần di chuyển từ cổ đi lên, cuối cùng để ở lổ tai của hắn.

          “Trước kia tao nghe người ta nói, cắt rơi lỗ tai của một người, trong vòng một tiếng đến bệnh viện còn có thể nối lại được, nhưng nếu chậm, thì không còn lỗ tai nữa rồi. Cũng không biết có phải thật hay không, hôm nay thật đúng là muốn thử một lần xem.”

          Giọng nói lành lạnh như băng, lại mang theo vài phần ngạo mạn bất cần, giống như chỉ đang thảo luận xem hôm nay ăn gì, đi ăn ở đâu. Văn Thân Nam nghe thế, chỉ cảm thấy đáy quần có chút nóng lên, tiếp theo là tiếng nước tí tách theo ống quần từng giọt rơi xuống, mùi khai nồng đậm của nước tiểu ngay lập tức ngập tràn con hẻm.

          Chu Tư Đồng nhíu mày ghét bỏ lùi sang bên cạnh hai bước .

          Văn Thân Nam trong lòng buông lỏng, đang suy nghĩ cơ hội trốn chạy. Nhưng một giây sau cảm giác bén nhọn đau đớn từ bả vai truyền tới, không khỏi kêu đau thành tiếng, ngã trên mặt đất.

          Chu Tư Đồng lúc này vỗ vỗ hai tay, nhìn mảnh thủy tinh cắm thẳng vào bả vai trên người Văn Thân Nam, cười nói: “Cho mày một bài học, xem từ nay về sau còn dám hay không chặn đường con gái nhà người ta.”

          Vừa dứt lời, liền đạp một đạp vào bụng Văn Thân Nam, hắn hai tay ôm bụng lăn lộn trên mặt đất kêu la không ngừng, có cảm giác lục phủ ngũ tạng bên trong không còn là của mình.

          Sau đó hắn thấy Chu Tư Đồng cúi người xuống, nhìn hắn cười đến mặt mày cong cong: “Mau đi bệnh viện đi, cũng đừng mất máu quá nhiều rồi chết tại đây. Hiện tại tao không muốn mang tội danh giết người đâu.”

          Dứt lời, cô nhấc chân đi vòng qua hắn, lập tức rời khỏi con hẻm nhỏ xem như chưa có chuyện gì xảy ra.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện