Ngày hôm sau thức dậy, tôi sắp bị chính mình cáu đến bùm nổ. Đêm qua thấm uể oải, nhìn đồng hồ còn kém mười mấy phút mới đến 0 giờ nên đã chợp mắt một tí. Đợi đúng 0 giờ, tôi sẽ hồ hởi chúc nàng: "Vũ, sinh nhật vui vẻ."
Nhưng vừa nhắm mắt đã quất thẳng tới sáng, bất giác hơi thất vọng. Đang miên man nghĩ thì Vũ thức, nàng nằm nghiêng cười với tôi, trêu:
"Hi nhi, ngủ ngon ghê ha, còn ngáy khò khò nữa nè."
"... Thiệt hay xạo đấy? Hi còn ngáy khò khò à?" Tôi thích Vũ gọi tôi như thế, Hi nhi.
"Đương nhiên rồi, Hi biết không? Hi ngủ y chang con heo con." Vũ cười ngọt ngào, vừa nói vừa điểm điểm mũi tôi, ôm tôi vào lòng. Nếu bình thường tôi nhất định sẽ không phục, khăng khăng muốn ôm nàng trong lòng. Nhưng hôm nay tôi không làm vậy, có lẽ trong thế giới nội tâm, mặt cô nương bé bỏng kia đã chiếm ưu thế. Lúc rúc vào lòng Vũ, đầu óc tôi hiện lên cụm từ: cảm giác thuộc về.
Tối qua tôi khẩn trương lắm, bởi nhắm chặt hai mắt nên tôi không biết, kỳ thực Vũ càng khẩn trương hơn tôi. Trước đây, tôi luôn cho rằng lần đầu tiên sẽ rất đau, thực tế thì không đau như tôi tưởng tượng. Bởi vì, đáng giá...
"Chết cha, tiêu rồi..." Tôi bật mạnh dậy, trái lại khiến Vũ hoảng sợ, nàng hỏi gấp:
"Sao thế?"
Tôi không đáp lời nàng, chỉ xốc chăn lên. Quả nhiên... Một vết máu lớn cỡ đồng xu in trên drap giường màu trắng, rõ rành rành.
Tôi có chút bực dọc liếc sang Vũ, nàng đang cố nhịn cười, kế đó mang giọng đường hoàng hỏi:
"Không phải Hi đã chuẩn bị khăn mặt rồi ư?"
"Nè, em còn dám nói, nếu không phải nhìn thấy chiếc vòng tay pha lê tím, Hi sẽ quên sao?" Đột nhiên nhớ tới chiếc vòng, tôi lập tức quên béng cái drap giường, bắt đầu quờ quạng xung quanh.
"Tìm cái gì? Chiếc vòng hả? Đeo trên cổ tay của Hi kìa."
"......" Tôi ngó chiếc vòng trên tay, hỏi: "Đeo cho Hi hồi nào thế?" Mới hỏi xong, tôi đã muốn bộp mình cái. Chuyện này cũng hỏi? Còn hồi nào nữa, không phải là lúc tôi đang ngủ à?!
Đương nhiên, Vũ nhìn tôi bằng ánh mắt xem khỉ diễn tạp kĩ. Từ hôm qua, tôi đã lâm vào cảnh ngộ bị nàng bỡn cợt khắp nơi.
Đoạn nàng hờ hững nói:
"Pha lê..."
Tôi nghĩ tới bài hát :
Yêu một người thường phải rất cẩn thận, giống như trong tay đang cầm một khối pha lê.
Yêu một người sẽ có tâm hồn rực rỡ, nhìn thế giới tựa như xuyên qua lăng kính pha lê.
Tình yêu của tôi và em giống như pha lê, không có gánh nặng, không có bí mật, vừa sạch vừa trong.
"Vũ, em có nhớ lúc Nash cầm quả cầu thủy tinh đưa cho Alicia khi cầu hôn đã nói gì không? Vũ trụ có bao nhiêu, tình yêu sẽ có bao nhiêu. Vũ trụ vô hạn, chúng ta tin. Tình yêu vô hạn, chúng ta càng tin. Có được tình yêu, chúng ta sẽ có được thế giới." Nàng gật đầu, tôi liền tiếp tục: "Hồi ấy Hi cảm thấy câu đó buồn cười lắm, nó ảo quá, hơn nữa khi cầu hôn nói mấy lời này cũng khá là ngốc. Vũ, hiện tại có vẻ Hi đã hiểu được cuộc đối thoại của bọn họ rồi."
Vũ xoa đầu tôi, bảo tôi là đồ ngốc. Tôi xúc động, ôm mặt nàng, từng chữ từng chữ trân trọng nói:
"Vũ, không ai từ tấm bé đã hiểu thế nào yêu, sau khi gặp em, Hi dần dần đã hiểu tình yêu là gì."
"..."
Thời điểm xuống giường rửa mặt, chân tôi mềm nhũn, suýt nữa chụp ếch. Một màn xấu hổ