Trong tiểu thuyết tôi chưa bao giờ đề cập Vũ sợ cái gì phải không? Vũ sợ nhất là chó, ngay cả một con cún nhỏ xíu nàng cũng sợ. Mỗi lần nhìn thấy chó, Vũ sẽ lập tức biến ngay thành nét mặt của một cô bé, núp sau lưng tôi, chỉa chỉa con chó xa xa, hãi hùng hét:
"HI! CHÓ! Đằng kia có CHÓ!"
"......" Tôi muốn cười nhạo nàng nhưng không thể. Bởi vì tôi sợ mèo, sợ kinh hồn, vừa nghe tiếng mèo ngao, toàn thân tôi bỗng chốc sởn đầy gai ốc. Tuy tôi không sợ sệt rít: "VŨ! MÈO! Đằng kia có MÈO!" như Vũ, nhưng tôi cũng sẽ theo bản năng trốn sau lưng Vũ, lấy nàng làm lá chắn.
Tóm chung, tôi với Vũ là một cặp bù trừ, ai cũng không thể tách rời ai. Tôi sợ mèo không sợ chó, nàng sợ chó không sợ mèo. Tôi giỏi tự nhiên, dốt xã hội; nàng trùm xã hội, dỏm tự nhiên. Tôi chuyên tin nhưng mù địa lý, nàng rành địa lý nhưng mù vi tính, đụng đến đánh chữ là một cực hình. Lúc chát chít với người ta, thường là nàng nói chuyện, tôi đánh chữ. Trong kho ứng dụng có rất nhiều emotion khác nhau, những khi không có tôi ở bên, nàng có thể thông qua chúng bày tỏ cảm xúc.
Một hôm tôi cùng Vũ dắt tay Quân đi dạo phố mua quần áo, trên đường về, Quân nhìn thấy cách đó không xa có một con thú lông lá, con bé liền kêu to:
"Má mi, Tiện Tiện, hai người mau nhìn kìa!"
Trông thấy động vật lông lá, tôi e là mèo, vội vàng hỏi Vũ:
"Cái gì? Vũ, đó là con gì? Là MÈO hả?"
"Không phải, là CHÓ!" Vũ vừa kinh hoảng đáp, vừa núp sau lưng tôi.
Nghe Vũ nói thế, tôi ngược lại hết hãi, kênh mặt ngó Vũ, rồi chạy tới cạnh Quân. Xem qua quả nhiên là một con cún bị bỏ rơi.
"Tiện Tiện, chúng ta cùng nhau nuôi nó, được không?" Quân nhìn tôi khẩn cầu.
"Chuyện này dì không làm chủ được, má mi của con sợ chó. Nếu má mi cho nuôi, chúng ta sẽ nuôi. Có điều..." Tôi vẫn chưa nói hết câu, con bé đã bê con chó dơ hầy xù lông chạy qua chỗ Vũ.
"Á!!!!!!! THẨM HI, HI MAU QUAY LẠI ĐÂY NGAY CHO EM!!!!!!" Vũ trông thấy quả cầu lông lá trong lòng Quân, tức khắc thụt lùi mấy bước, khóc thét, gào tên tôi.
"Ha ha..." Khi tôi chạy về bên nàng, hai mắt nàng đã ngân ngấn nước. Tôi cười bảo: "Không phải chỉ là một con cún thôi sao, em sợ cái gì?"
Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng mà tôi cười đau cả ruột. Cười hả hê xong, tôi nói với Quân:
"Quân à, chúng ta thực sự không thể nuôi nó. Bằng không, má mi của con sẽ bị hù chết đó."
Nhưng Quân lại quật cường, sống chết cũng phải nuôi, còn cam đoan rằng sẽ nuôi nó trong phòng con bé, ăn ngủ cũng ở trỏng, sẽ không dọa được Vũ.
Con chó này tuy dễ thương, nhưng thực sự không thể nuôi trong nhà. Không chỉ vì Vũ sẽ sợ, mà còn bởi chúng tôi không có thời gian chăm sóc nó, chẳng lẽ bắt Quân phải chăm nó sao?
Tôi liếc nhìn Vũ đứng sau lưng, rồi quay đầu tiếp tục khuyên bảo Quân:
"Quân nè, lầu dưới có một ông cụ sống một mình. Chúng ta đem con cún này tắm sạch sẽ rồi đưa cho ông, để ông có bạn, chịu không?"
"......" Quân không đáp, cúi đầu chu môi, lông mày khẽ nhướng, cử chỉ ấy giống hệt Vũ.
"Quân, con nói xem, ông cụ sống thui thủi một mình,