Ngày nọ, theo thường lệ, tôi đến nhà trẻ đón Quân tan học. Lướt nhìn tiệm bánh mì mới mở kế bên, tôi nhớ ra Vũ rất thích món vặt đó, liền hăm hở kéo Quân tiến vào. Lượn một vòng, trong tay tôi đã ôm một túi "bánh vợ yêu" to.
Lúc cùng Quân về nhà, Vũ đang ở trong bếp nấu cơm. Tôi giấu túi bánh sau lưng, lẽo đẽo theo nàng, hỏi:
"Vũ ơi, em đoán hôm nay Hi mua cho em món gì nè?"
"Mua món gì?" Vũ dừng tay, vừa cười hỏi vừa ngó nghiêng vật sau lưng tôi.
"Đoán đi! Đoán đi!" Tôi lùi lại mấy bước, không cho nàng thấy vật trong túi.
Vũ trề môi:
"Xì! Hi đúng là nhàm chán, không nói thì thôi."
"Ậy, được rồi, được rồi, Hi mua "bánh vợ yêu". Vũ, em nếm thử xem có ngon không." Thấy Vũ hất mặt sang một bên, mặc dù biết nàng không phải thật sự hờn dỗi, nhưng vẫn khiến tôi luống cuống chân tay. Tôi bóc bao bì, lấy ra một cái, lạch bạch chạy tới trước mặt Vũ, dứ dứ bên miệng nàng, dỗ: "Ăn thử đi, hay là em muốn Hi đút?"
"Hừ! Còn khuya!" Vũ tóm cái bánh trong tay tôi, nhai nhai. Tôi chờ đợi vài câu khen ngợi của nàng, ai dè lại nghe nàng chê tơi tả:
"Dở quá Hi à, sao không mua bánh bông lan cho rồi."
"..." Bất giác có chút hụt hẫng. Tôi không nghĩ ngợi nhiều, hơi hậm hực đáp: "Trong tiệm bánh chỉ có "bánh mì vợ yêu", không có "bánh bông lan vợ yêu", em muốn ăn bánh bông lan thì tự mua đi."
"... Hi đúng là đồ ngốc."
***
Tối thứ sáu, Quân lại được Đại Lực đón sang nhà chơi. Tôi và Vũ cũng hiếm hoi có được thời khắc thanh nhàn, mỗi người bưng tách cà phê ôm gối ngồi trên sofa xem TV. Những ngọn đèn lộng lẫy của màn đêm trong tiết mục đẹp tuyệt. Tôi chợt nảy lên ý tưởng cùng Vũ đi dạo phố, bèn quay sang hỏi nàng:
"Vũ, tụi mình đi dạo chợ đêm, được không?"
"Dạo chợ đêm?" Bấy giờ Vũ đã tắm táp, thay đồ ngủ, lười nhác cuộn mình trên sofa, tất nhiên là không muốn đi long nhong.
Biết nàng do dự, tôi lắc lắc tay nàng, nài nỉ:
"Đi đi, đi với Hi đi, đi đi, đi mà~~~~"
Vũ không lay chuyển được tôi, đành đứng dậy về phòng thay quần áo. Lúc bước ra, gặp tôi còn nằm chình ình trên sofa xem TV, nàng trừng mắt:
"Không phải nói muốn đi dạo sao? Bản thân vẫn còn ở đó xem TV."
"Không phải là Hi đang đợi em ư, hì hì." Tôi đứng phắt dậy: "Vũ, tụi mình xuất phát nha?
***
Những lần đi dạo phố, tôi thường có chút thích thú nho nhỏ, dắt tay Vũ, hát vu vơ. Vũ cũng không để tâm bị tôi nắm tay dung dăng cho lắm. Đang lúc tôi thả hồn phiêu dật, bỗng cảm thấy nàng siết chặt tay mình. Tôi hoàn hồn, hỏi:
"Hm? Sao vậy em?"
"Hi ơi, cái kia, em muốn ăn cái kia." Theo hướng ngón tay Vũ chỉ, tôi trông thấy