Từ khi trận bùng nổ khổng lồ của Lý Bình trong tiết Ngữ văn bị đàn áp không thương tiếc, nhỏ không còn đại động gì nữa. Tôi và A Văn coi như thở phào nhẹ nhõm.
"Hi, cậu đoán xem hôm qua tôi nhìn thấy ai?" A Văn hỏi, nét mặt kỳ lạ, trong mắt hiện lên sự thâm trầm khó hiểu.
"Ai?" Tôi bâng quơ hỏi, nghĩ rằng có lẽ lại là một nữ sinh xinh đẹp nào đó và đống yêu sách tình lữ linh tinh. Tôi đã quen thuộc với mấy "tin tức nội bộ" rung trời của A Văn rồi.
"Ừm, là cô giáo Hà và bạn trai của cô ấy." A Văn chần chừ đáp.
"Hả? Cái gì? Cậu nói cái gì?" Thiếu chút nữa tôi đã từ chỗ ngồi nhảy dựng lên, âm sắc gia tăng, ý bảo A Văn đừng nói giỡn, ít nhất đừng nói giỡn những chuyện này.
"Đừng nhìn tôi như vậy, những gì tôi nói đều là sự thật. Tôi thật sự đã nhìn thấy." A Văn nghiêm túc nói.
"..."
"Mỗi ngày sau giờ tan học là cậu chuồn mất, cho nên không có cơ hội nhìn thấy!" A Văn thấy tôi không nói gì hết liền giải thích, sau đó còn nói: "Cậu muốn rình không? Tôi đoán hôm nay gã đó sẽ đến đón cô ấy."
"Được, chiều nay dẫn tôi đi đi." Tôi muốn nhìn xem gã đó là người như thế nào, có phải thật tâm đối tốt với Vũ không.
Lúc này trong đầu tôi chợt vang lên cái câu mà Đại Lực từng nói:
"Hi, anh muốn gặp bạn trai hiện tại của cổ, muốn nhìn xem hắn là hạng người gì? Có phải thật sự đối tốt với cổ không?"
Thì ra đây là tình yêu ư? Bất chấp được mất của mình, toàn tâm toàn ý chỉ vì đối phương suy nghĩ. Chỉ cần nàng hạnh phúc, tôi cũng hạnh phúc? Là như vậy sao? Phải chi hạnh phúc này là tôi tặng thì tốt biết bao!
Cả ngày hôm nay, hoàn toàn không nghe giảng. Trong tiết Ngữ văn, Vũ nhìn thấy thần sắc mất hồn mất vía của tôi, chọc ghẹo nói:
"Thẩm Hi, đang nghĩ gì thế? Lần này còn dám nói em không thất thần không?"
"..." Tôi nghe tiếng nàng. Cười đắng nghét. Ngẩng đầu nhìn nàng, vẫn là nụ cười ngày trước, vẫn là khóe mắt cong cong ấy, nàng đẹp thế đó...
Cái mũi cay cay, kích động muốn khóc, vì tôi nghĩ, nụ cười dịu dàng ấy, cô gái trong lành như dòng nước ấy, ở trước mặt gã đàn ông kia sẽ có gương mặt sáng lạn như thế nào? Bọn họ yêu nhau sao? Yêu lắm lắm sao? Tôi đã định trước chỉ có thể đứng nhìn từ một chỗ xa thật xa, cuối cùng không thể đặt chân bước vào thế giới của nàng ư? Tôi đã định trước mãi mãi chỉ có thể làm người dưng nước lã với nàng thôi ư?
Giờ phút này, tôi đã hiểu, tôi yêu Hà Vũ, yêu sâu sắc...
"Hi, đi thôi." Tan học, A Văn đẩy tôi một cái, thở dài nói. Có lẽ nhỏ không ngờ nói với tôi chuyện cô giáo Hà có bạn trai sẽ khiến tôi có phản ứng lớn như vậy.
"Hi, ở đây chờ một lát. Chắc là sắp tới rồi." A Văn kéo tôi ra cổng, đi tới một khu phố cách trường học khoảng năm sáu trăm mét, "Hôm qua, chính tại chỗ này tôi đã nhìn thấy cô ấy."
"Ở đây?" Tôi hết sức kinh ngạc, bạn trai tới đón, sao lại đón ở đây? Đón trước cổng trường không phải tốt hơn sao?
"Tôi đoán là do cô giáo Hà lo bị đồn thổi vô căn cứ!" A Văn dừng một chút, lại nói: "Gã đó lái một chiếc Audi, chắc là rất có tiền!"
"..."
"Hi, kìa, mau nhìn đi, chính là chiếc xe đó." Theo tay A Văn, tôi chuyển hướng nhìn. Ánh mắt đình lại trên khuôn mặt của người đàn ông ngồi trong xe, không thể tin nổi.
Tôi