Tôi đã ôm nàng như thế, không chút tạp niệm dư thừa, thầm mong cho nàng hơi ấm, cho nàng một bến đỗ tạm thời xoa dịu nỗi lòng bất an. Vũ, tôi chỉ hi vọng em có thể hạnh phúc, không, phải nói là cả hai, em và đứa bé trong bụng, tôi hi vọng cả hai đều có thể hạnh phúc.
Lòng nhen nhóm, lưỡng lự có nên cảm thụ sự hiện hữu của bảo bối một chút hay không? Đắn đo cả buổi, quyết định, chầm chậm di động bàn tay nhẹ nhàng đặt lên bụng Vũ. Cảm nhận nàng run rẩy, tôi nói nhỏ bên tai nàng:
"Chị, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, vì đứa bé, chị nhất định phải kiên cường. Hồi nhỏ, em sợ nhất là nhìn thấy khuôn mặt suy sụp của mẹ trước cây dương cầm, bà đàn suốt một ngày một đêm. Bây giờ em đã biết, thật ra chỉ vì bà quá yếu đuối mà thôi. Chị sẽ mạnh mẽ hơn bà ấy mà, phải không?"
"Quỷ con." Nàng khẽ nhéo bàn tay đặt trên bụng mình, "Hi, chị xin lỗi, em còn quá nhỏ. Lẽ ra chị không nên đem những chuyện này nói cho em biết, không nên để em cùng chịu đựng. Nhưng không còn ai có thể nghe chị nói. Có thai trước khi cưới, chị thật sự không biết phải mở miệng nói với người ta như thế nào..."
"..." Tôi không lên tiếng, không biết nên nói điều gì mới có thể an ủi nàng. Nàng luôn vì người khác suy nghĩ thái quá, với bản thân lại thiếu cân nhắc.
"Hi, hát một bài cho chị nghe đi?" Nàng cười, bảo: "Ngày kỷ niệm thành lập trường lần trước, em hát không tồi nha! Chị nghe mà khóc luôn đó!"
"Bộ hay lắm sao? Hì hì..." Tôi đắc ý, "Chậc, cũng không thể tùy tiện hát nha! Em là nhân vật cấp siêu sao, sao có thể tùy tiện hát? Hôm nay siêu sao diễn..."
"Ây chà, nhéo người làm như thế nào nhỉ?" Lời chưa nói hết, đã bị Vũ ngắt nhéo không thương tiếc. Vội rụt tay xoa xoa, kêu gào thảm thiết.
"Hừ, chị có nhéo người đâu? Không phải em là chó con à?" Vũ đắc ý. Càng ngày càng phát hiện, tâm tình nàng thường tốt khi tôi kêu gào thảm thương.
"Hứ, chó con thì chó con." Tôi bắt chước giọng điệu của nàng, réo ầm lên. Sau đó giọng lại chuyển về tông tội nghiệp, nói: "Vậy bây giờ, chó con sẽ hát cho chị và cục cưng trong bụng nghe!"
"Ừ, mau hát đi..." Nàng hả hê, cười ngốc, thuận tiện vỗ vỗ cánh tay tôi.
Định thần, đột nhiên nghĩ tới ca khúc 《 Hỏi 》 của Trần Thục Hoa, khẽ cất giọng:
"Ai khiến bạn rung động?
Ai khiến bạn đau lòng?
Ai khiến bạn đột nhiên muốn ôm cô ấy vào lòng?
Ai lại quan tâm giấc mộng của bạn?
Ai nói tâm tư của bạn anh ta sẽ biết?
Ai làm bạn cảm động?
Nếu người con gái luôn đợi đến đêm khuya, không hối hận trả giá thanh xuân,
Anh ta sẽ thật lòng với bạn chăng?
Người con gái mãi mãi không cần hỏi nhiều
Cô ấy mãi mãi khờ dại vì người mình yêu
...
Chỉ là người con gái dễ thâm tình,
Luôn khổ vì tình, càng lún càng sâu.
Nhưng người con gái yêu tâm hồn của anh ta,
Cô ấy có thể hiến dâng cả đời vì người cô ấy yêu.
..."
Hát hết một đoạn, đột nhiên phát hiện bài hát này không hợp lúc, thầm tự trách, không hát nữa.
"Ơ? Ai cho em ngừng lại?" Vũ lại hạ thủ cánh tay của tôi.
"A? Ừm!" Tôi làm bộ oan ức, thấp giọng hồi đáp. Đáp xong, tôi nhe răng cười, nàng cũng cười theo.
Tối hôm ấy, tôi không nhớ mình đã hát đi hát lại ca khúc 《 Hỏi 》 bao nhiêu lần.