Sau ba ngày chăm chỉ sửa xe trong xưởng, tới trường nhận phiếu điểm. Gặp A Văn ở cổng trường. Từ lần nhỏ uống say bóc trần bí mật, chúng tôi không nhắc lại đề tài đó, tựa như chưa hề có chuyện xảy ra. Tôi biết, đối với nhỏ, bí mật này cần phải huy động biết bao dũng khí, nương cả hơi men mới có thể nói ra. Nhưng mà thích Vũ đau khổ lắm sao? Cần phải đem tình cảm chôn sâu dưới đáy lòng sao? Tôi biết A Văn băn khoăn, vì chúng tôi đều là con gái, Vũ cũng là con gái. Thật ra, bất luận Vũ là nam hay nữ, người tôi yêu chỉ có một mình nàng. Trên mạng có một câu: Khi chúng ta đã yêu một người, cho dù người ấy cùng giới tính cũng không liên can.
Cùng A Văn tới phòng học, các bạn khác đã đến gần đủ và đang tụm năm tụm ba tám chuyện. Vũ mang thai, chậm rãi bước vào. Ba ngày thi xong không gặp Vũ, nhìn thấy tôi, nàng mỉm cười, trêu chọc, bảo:
"Không nghĩ tới, chó con lớp chúng ta kỳ thi này nhất khối nha! Lớp chúng ta rốt cuộc xuất hiện Trạng Nguyên rồi!" Không biết từ khi nào đứng trước lớp Vũ không còn gọi tên tôi, mà đổi thành "chó con". Lúc nàng bị tôi ghẹo, tức thì sẽ gọi tôi là "gâu gâu". Tóm lại, chỉ tại tôi tự đào mồ chôn mình, muốn trách thì trách năm đó miệng mồm lanh chanh, kết cục chuốc lấy một cục quê to.
"Thật ạ?" Tôi tỏ vẻ khiếp đảm, như thể ngoài ý muốn, nói: "Mấy bữa nay trước khi ra ngoài em đều đốt nhang, quả nhiên hữu hiệu."
"Hi, có thiệt không? Đốt nhang linh vậy hả?" A Lượng tưởng thật, vói đầu hỏi tôi.
"Phải, đương nhiên là có hiệu quả rồi." Tôi nghiêm mặt đáp, ngay cả tôi cũng muốn tin luôn, còn chêm thêm: "Với lại phải biết thành tâm. Nghe câu: 'Thành tâm tắc linh' chưa?! Miệng nhớ niệm kinh, nếu không sẽ không có tác dụng."
"Vậy hả? Thế phải niệm cái gì?" A Lượng hỏi tiếp. Tôi nhìn bốn phía, phát hiện ai cũng tưởng thật, ôi giồi, không thể không cảm thán: con nít thời này thiệt thơ ngây.
"Ờ thì, phải niệm một câu thế này, cậu chờ chút, để tôi viết cho cậu đọc." Tôi vội tìm giấy bút, hí hoáy viết. Hồi đó lòng dạ vô cùng độc ác, hô hô, bởi vì tôi nghĩ tới một bài thơ thời bé xoắn mấy thằng đầu trâu.
Viết xong chuyển qua, bảo: "A Lượng đọc đi, để mọi người cùng nghe, kỳ thi lần sau chúng ta cùng đốt nhang."
A Lượng nhìn câu thơ trên tờ giấy, hỏi: "Cái này là kinh văn? Không phải là thơ sao? Được rồi, tôi đọc cho mọi người nghe." Nó hắng giọng, tụng: "Ngọa mai hựu văn hoa, ngọa chi hủy chung để. Yêu văn ngọa thất thụy, ngọa thất đạt xuân lục." (*)
"Ha ha......" Mọi người nghe xong, ngây vài giây, cười tóe lên. Để lại một mình A Lượng ngơ ngác nhìn quanh.
"Ha ha......" Tôi vỗ bàn cười nắc nẻ, nhoi lên nhoi xuống như con khỉ, cười đến nỗi chảy nước mắt, ngẩng đầu nhìn Vũ, lúc này nàng cũng đang cười tới mức đỏ mặt tía tai.
"A Lượng, có thể đọc lại lần nữa không?" Bởi tôi thấy hình như A Lượng chưa phát hiện hàm nghĩa