Đã hơn nửa tháng Lý Bình không có mặt ở trường. Mẹ nhỏ cũng không đến đây náo loạn nữa. Nếu thật sự hiểu lời tôi nói, có lẽ bà ta sẽ để mắt đến con mình nhiều hơn, cho nó một chút quan tâm, nâng niu, che chở. Kỳ thật Lý Bình đòi hỏi cũng không nhiều. Tình phụ mẫu, thế thôi.
Thái độ của Vũ với tôi không có biến hóa, vẫn là sự lạnh nhạt thường ngày. Nhưng ánh mắt nàng lại có vẻ buồn bã hơn. Giờ Văn hôm nay, lúc Vũ viết lên bảng, tôi chợt phát hiện ngón áp út của nàng không đeo nhẫn. Nàng không mang theo sao? Hay là?
Tiết Văn này tôi không tài nào tập trung nghe Vũ giảng. Bởi vì trong đầu tôi bấy giờ là một mớ hỗn độn, trăm ngàn suy nghĩ vồ vập gút mắc sự biến mất của chiếc nhẫn.
Giờ giải lao, tôi lập tức ra khỏi phòng học, chạy lên lầu sáu, lấy điện thoại gọi cho Đại Lực, nhờ hắn dò la chiều hướng của gã đàn ông kia. Tôi rất lo gần đây Vũ mất tinh thần là vì gã phản bội. Trước khi kết hôn gã đã từng ăn ở hai lòng. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Khó bảo đảm gã sẽ không tái phạm.
"Hi đấy à, đã lâu không liên lạc. Anh sắp quên mặt mũi của mày ra sao rồi! Khi nào rảnh rỗi ghé chỗ anh ngồi chơi......" Quả thực lâu rồi không liên lạc, Đại Lực hiển nhiên có chút hưng phấn, lải nhải không dứt bên kia đầu dây.
"Đại Lực, tôi muốn anh giúp tôi nghe ngóng gã kia gần đây đang làm cái gì?" Tôi cắt ngang sự lê thê của hắn, đánh vào trọng tâm.
"Hi, dùng điện thoại không tiện nói, hay là gặp mặt đi? Chừng nào mày rảnh?" Giọng Đại Lực đột nhiên lí rí. Tôi chợt nhớ bây giờ hắn đã là một ông chủ nhỏ, đoán chừng hiện tại trong tiệm có khách nên không tiện trả lời!
"Giờ tôi rảnh. Tôi đến tìm anh." Tôi gãy gọn vài câu rồi cúp máy.
Tới cửa cổng, bảo vệ không cho ra, lý lẽ hùng hồn:
"Hiện nay trường quy định không có giấy phép do giáo viên chủ nhiệm ký thì không được ra ngoài. Muốn ra, tìm chủ nhiệm xin phép đi."
"Tốt thôi." Tôi xoay người hướng về sân thể dục. Trèo tường. Không phải tôi không muốn tìm Vũ nhờ nàng ký giấy phép. Đi tìm nàng là một cơ hội để mình được ngắm, thêm một cơ hội nói chuyện cùng nhau. Nhưng lúc này Vũ nhất định sẽ không muốn nhìn thấy tôi. Tôi càng ngày càng không hiểu, rốt cuộc vì chuyện gì Vũ không chịu nói chuyện với tôi, thậm chí không muốn nhìn thấy?
***
Gặp lại Đại Lực. Hắn đen thui. Chắc là bận rộn đi giao hàng chăng? Tuy nhiên trông hắn đã hoạt bát hơn, thần thái cũng tự tin hơn so với trước kia.
"Đại Lực, đã lâu không gặp. Chậc, bảnh trai hơn trước nhiều nghen!" Tôi ghẹo hắn.
"Này, mày đừng xỉa anh." Đại Lực được tôi khen, xấu hổ khoát tay. Đoạn dặn hầu bàn làm hai ly trà sữa, sau đó kéo tôi sang một hốc.
"Chà, Đại Lực, anh mướn người phụ à?" Vừa bước vào quán tôi đã thấy vài ba gương mặt lạ.
"Ờ. Làm ăn