Năm cuối ê hề trong nhịp điệu khẩn trương. Tưởng rằng thời gian vui vẻ sẽ mãi mãi không chấm dứt, đảo mắt một cái lại sắp đến kỳ thi đại học. Trong khoảng thời gian này, hình như Vũ muốn nói gì đó với tôi, nhưng lúc nào cũng ngập ngừng do dự.
Đến thời điểm điền vào phiếu nguyện vọng, tôi chỉ điền mỗi tên đại học luật Phục Đán mà không điền thêm cái nào khác. Đại học Phục Đán cũng tạm ổn, hơn nữa lại tọa trong thành phố, có thể học ngoại trú, có thể mỗi ngày được nhìn thấy Vũ. Đương nhiên tôi cũng biết ngành luật của trường này không tiếng tăm lắm, tuy rằng trường có nền văn hóa khá tốt, nhưng ngành luật thì không mấy nổi danh.
Vũ cuối cùng đã mở miệng, cầm phiếu nguyện vọng của tôi, hỏi:
"Hi, không định thay đổi chuyên ngành sao? Không phải em rất thích máy tính à?"
"Đã cân nhắc. Sẽ không sửa. Em nhất định phải học ngành pháp luật." Tôi cương quyết trả lời, tôi muốn Vũ nghe ra sự kiên định trong lời nói của tôi.
"Vậy đổi trường đi, đại học Phục Đán tuy không tệ, nhưng ngành luật không nổi lắm, sau này đi xin việc sẽ gặp trục trặc." Vũ lại nói tiếp.
"Thế đổi thành trường nào?" Tôi hỏi.
"Học viện pháp luật Bắc Kinh." Vũ ôn tồn đáp.
"Không cần, cứ để đại học Phục Đán đi." Tôi khăng khăng nhấn mạnh.
"Thành tích của em rất tốt, có thể thi đậu trường này, tại sao không thi? Học viện pháp luật tốt hơn ngành luật của đại học Phục Đán rất nhiều, tại sao không muốn?" Nàng khẽ cắn môi, mặt buồn buồn.
"Không cần chính là không cần. Nguyện vọng em đã điền xong, cứ như vậy đi." Không ngờ tôi có thể ngang bướng đến thế. Ngay giờ khắc đó, tôi đã lạnh lùng cự tuyệt. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ dùng thái độ này nói chuyện với Vũ.
"......" Vũ không nói gì thêm, có lẽ nàng nghe ra sự quyết tâm không thể thay đổi trong giọng nói của tôi.
Tôi luôn có cảm giác âm ỷ dường như Vũ có tâm sự, chúng đang bám riết lấy nàng. Tôi muốn hỏi lại không tiện mở miệng, bởi vì chúng tôi đã thành thói quen ở một bên yên lặng chờ đối phương lên tiếng. Khi nàng sẵn sàng, tự nhiên sẽ đem tâm sự kể rõ với tôi. Nhưng mà mãi đến khi kỳ thi đại học chấm dứt, Vũ vẫn không nói ra nỗi băn khoăn khiến nàng tranh đấu.
Sau ngày thứ ba thi đại học, tôi liền cùng Vũ chuẩn bị hành lý. Nhà trường tổ chức cho tất cả học sinh năm cuối đi Tam Á. Bởi vì lũ chúng tôi đã trải qua kỳ thi đại học, đủ mười tám tuổi, cái tuổi căng tràn nhựa sống, đầy bỡ ngỡ, khát vọng.
Tam Á là một thắng cảnh du lịch nổi tiếng của Hải Nam, biển nơi đó lớn hơn, xanh hơn và sâu hơn so với của nông trại DH. Các bạn học đều bị phong cảnh tự nhiên của Tam Á mê hoặc, còn tôi lại đắm chìm trong sự im lặng của Vũ, không sao cười nổi.
"Chị à, sinh nhật của chị sắp tới rồi. Buổi lễ tối nay nhớ nghe kỹ nhạc khúc em đàn đấy, chỉ hát vì mình chị thôi." Chạy đến bên Vũ, tươi cười báo với nàng. Từ lúc hát 《 Khi tỉnh cơn mơ 》ở năm nhất, chỉ cần mỗi khi nhà trường tổ chức văn nghệ, tôi lại bị kéo lên sân khấu đàn một bài, lần này cũng không ngoại lệ.
Quân "đại tỷ" chưa gì đã hối tôi mau mau báo tên bài hát, tôi lại luôn kiếm đường thoái thác. Bởi vì tôi muốn cho Vũ một sự bất ngờ, tất nhiên không thể đem tên bài hát nói ra.
Tôi vẫn nín thinh không hé răng cho bất kỳ ai về tiết mục buổi biểu diễn, thẳng đến khi MC lúng túng, lấp lửng giới thiệu:
"Sau đây mời bạn Thẩm Hi lớp III [3] mang đến cho chúng ta một khúc dương cầm, mọi người vỗ tay hoan nghênh."
"Bài hát này dành tặng cho một người thường gọi tôi là đồ ngốc của đồ ngốc. Vẫn là câu nói kia, Thẩm Hi tôi hi vọng người ấy mãi mãi hạnh phúc, không có ưu sầu." Nhìn Vũ dưới đài, nhớ đến lần đầu tiên đứng trên sân khấu bất lực không tìm được hình bóng của nàng, nhớ đến nỗi đau khi nói ra lời nhắn đó. Lúc này đã không còn tâm tình như vậy, bởi vì Vũ an vị cách tôi không xa, nghe tôi chậm rãi vừa đàn vừa