Tác giả nói suy nghĩ của mình:
Trên xe gặp phải móc túi, nó trộm mất thẻ nhân viên của tôi cùng mấy trăm đồng.
Tiền thì không sao, nhưng mà trong bảng thẻ còn trữ ảnh của ai đó.
Haizzzz, haizzzzzz, haizzzzzzzzz......
Sao lại không phát hiện được chứ?
Ngón nghề biến hóa cao siêu tới vậy hả?
Ngày mai đổi nghề làm ăn trộm đi!
***
Chủ nhật, kéo Vũ đến nhà băng, định làm thẻ ngân hàng, nào ngờ nhân viên kế toán bảo:
"Thật ngại quá, em chưa có nghề nghiệp, muốn làm thẻ tín dụng phải tìm người bảo lãnh."
Bả giải thích nửa buổi, lần đầu tiên mới biết thì ra thẻ ghi nợ và thẻ tín dụng khác nhau. Thẻ tín dụng có thể bội chi, thẻ ghi nợ thì không. Vật vã mãi mới ra khỏi được ngân hàng, kết quả vẫn phải dùng thẻ căn cước của Vũ giúp tôi làm thẻ tín dụng.
Tôi ngẩn ngơ, nhìn chòng chọc vào gương mặt non nớt trên tấm thẻ căn cước. Đầu bị Vũ đét một cái, nghe nàng lầm bầm:
"Thiệt tình, có cái ảnh chụp thôi! Hi còn không tha nữa?"
"Hề hề......" Tôi cười khinh khích, sờ đầu, đoạn hỏi: "Vũ, hình này em chụp hồi nào vậy? Nhìn ngây thơ quá chừng."
"Không nói Hi biết. Hừ, coi bộ dạng ngốc nghếch của Hi kìa. Hi từ từ ngốc tiếp đi, em về nhà."
Thấy nàng bỏ đi, tôi lạch đạch chạy theo, nắm chặt tay nàng:
"Vũ, chim cánh cụt thích hợp với cuộc sống bầy đàn, thân đơn bóng chiếc sẽ lạnh đó......"
Về đến nhà, tôi chép lại mã số của thẻ tín dụng, tìm thẻ của ba mẹ, đem hai cái đưa cho Vũ, trịnh trọng nói:
"Nè, em cất kỹ hai tấm thẻ này đi. Thẻ này là của ba mẹ cho Hi, bên trong không ít tiền. Thẻ này là của Hi cho em, bên trong chưa có tiền, nhưng mà nhất định sẽ có."
"......" Vũ không nói gì, cũng không tiếp nhận hai cái thẻ, chỉ đứng nhìn tôi.
"Vũ, em sao vậy?" Thấy nàng không chịu nhận, tôi sượng sùng, trong tay vẫn cầm hai tấm thẻ không biết làm sao.
"Tại sao đột nhiên đưa cho em?"
"Hi nuôi em." Tôi buột miệng thốt, nói xong mới thấy kì cục. Hai đứa đều sửng sốt. Trộm nhìn Vũ, nàng đang cố nhịn cười.
Cuối cùng, Vũ chịu nhận hai tấm thẻ đó. Tôi tự hào hỏi nàng:
"Vũ, em có biết mật mã của hai cái thẻ này là gì không?"
"Là gì? Sinh nhật à?" Vũ cười, nhẹ nhàng hỏi.
"Không phải, là '203344', cũng chính là hàm ý 'yêu em đời đời kiếp kiếp'."
Tôi say sưa nói, đoán chắc với tính nhạy cảm của Vũ, nàng sẽ rất cảm động. Ai dè nàng chỉ phán một câu:
"Hay là đổi mật mã đi, mật mã này dễ bị người ta đoán được lắm."
"......"
—
Buổi tối sẽ tranh thủ đón xe lửa trở lại Bắc Kinh, lần này đi, không biết bao lâu mới có thể về nhà. Hẳn là sẽ rất lâu phải không? Khẽ thở dài. Mở máy tính lên, bắt đầu dạy Vũ sử dụng máy tính ra sao, chủ yếu là tôi muốn dạy nàng dùng video chat của QQ. Nếu học xong, như vậy cho dù xa cách ngàn dặm, hai đứa cũng có thể nhìn thấy nhau, tạm thời tiêu trừ nỗi khổ tương tư.
Ngó Vũ lóng ngóng điều khiển con chuột, gặp con chuột không nghe lời, mặt mày nhăn nhó. Tôi cười, trêu:
"Vũ, Hi phát hiện thị lực của Hi không tốt."
"Hả? Thật không? Không phải bị cận đấy chứ? Bây giờ thấy không rõ sao?" Vũ liếc tôi một cái, tức giận lên lớp: "Ai bảo Hi suốt ngày ôm máy tính, giờ hay rồi, bị cận thị rồi."
"Không phải, ý Hi là, sao Hi lại tia trúng bé ngốc này nhỉ?" Tôi cố ý nói