Tĩnh tâm đứng ở lập trường của Vũ, đổi vị trí tự hỏi mới phát giác lần này bản thân đã làm chuyện quá đáng. Tôi đã nói dối Vũ, còn tự mãn, an ủi mình rằng đây là lời nói dối thiện ý mà chưa từng nghĩ tới người sắc sảo như Vũ có thể nhận ra lời nói dối của tôi. Thực tế tôi chỉ là một kẻ không chịu trách nhiệm để nàng một mình lo lắng ở phương xa.
"Vũ, Hi định cho em một sự kinh ngạc nên đã không nói với em chuyện Hi làm thêm, hơn nữa Hi sợ em đau lòng." Ngừng một lát, lại nói: "Vũ, cho tới bây giờ Hi mới biết làm giáo viên thì ra cực khổ như vậy, sau này khi em mệt mỏi, Hi sẽ không bướng bỉnh quấn lấy em, bắt em trò chuyện nữa, cũng sẽ không suốt ngày ở trước mặt em chí chách không ngừng."
"Hi mệt thì đừng gắng sức, em cũng không phải không thể kiếm tiền. Vả lại Hi vẫn còn là sinh viên, đến lúc tốt nghiệp đi làm sẽ không còn tính trẻ con của hiện tại, thừa dịp còn thời gian cứ cảm thụ nhiều một chút." Vũ thản nhiên nói.
"Có lẽ đây là cái giá của sự trưởng thành. Có lẽ chúng ta có thể lý giải sự chín chắn thành sự bàng quan. Càng lớn tính trẻ con, sự đồng cảm, lòng nhiệt tình, thậm chí lương tri trắng đen chính nghĩa sẽ càng rời xa chúng ta. Vũ, em nói đúng không?"
"..." Vũ không đáp, chắc là tôi đã nhận xét về cuộc đời quá bi quan khiến người nghe cảm thấy không có một tia ấm áp.
"Vũ, cho dù Hi thay đổi, nhưng trái tim của Hi đối với em vĩnh viễn không thay đổi, tin tưởng Hi." Tôi nói với nàng bằng lòng chân thành sâu sắc nhất, mong rằng nàng có thể nghe ra một chút hi vọng.
"......" Vũ trầm mặc, tôi cũng không biết phải nói gì thêm. Hai đứa ở hai đầu dây ngây ngốc yên lặng cầm điện thoại. Không biết qua bao lâu, tôi nghe được thanh âm của nàng: "Hi, hứa với em, sau này đừng gạt em nữa......"
"Ừ, Hi hứa, sau này không bao giờ gạt em nữa." Ban đầu trong lòng có chút hối hận, nghe Vũ nói vậy, tôi càng thấy tội lỗi.
"Hừ... Còn nữa, đừng bữa nào cũng đi làm, phải lấy việc học làm trọng, không được trốn tiết. Rõ chưa?" Giọng của nàng lấy lại ngữ khí vui vẻ ngày trước. Đầu kia nói năng nghiêm túc đến thế, tôi nghĩ nếu tôi đang đứng bên cạnh nàng, dám cá sẽ bị nàng gõ đầu giáo huấn.
"Dạ rõ, khẩn tuân ý chỉ của đại nhân. Không trốn tiết, không cúp học, cố gắng chăm chỉ. Hi vọng của đại nhân chính là mục tiêu truy đuổi của tiểu nhân." Tôi nghiêm túc hứa, không chút đùa cợt.
"Coi Hi kìa, đồ ngốc." Vũ phì cười, dừng một chút, nàng dịu dàng hỏi: "Hi à, Bắc Kinh có lạnh không? Chắc là lạnh hơn ở nhà nhỉ? Chú ý giữ gìn sức khỏe nha."
"Ừa, Hi biết rồi. Em cũng vậy." Cùng Vũ em nồng tôi nàn thật lâu, cuối cùng gác máy, rồi thở thiệt dài: Về sau không được nhất thời bồng bột mà xem nhẹ cảm nhận của Vũ.
Lại lắc đầu cười khổ, vừa mới cúp máy, tôi đã lại bắt đầu nhớ nàng......
Chờ khi về thăm nhà, Vũ nói mua cho tôi một món quà nhỏ, tôi hỏi: "Là dùng tiền trong thẻ tín dụng của Hi mua sao? Sau này cứ trực tiếp xài thẻ của Hi đi."
Nàng lại cười bảo: "Của Hi hay của em đều không như nhau ư? Dù sao Hi cũng đã đưa thẻ cho em. Còn nữa, sau này Hi phải trung thực với em, nếu không em sẽ khấu trừ tiền tiêu vặt của Hi." Vũ vừa cười, vừa