Không có ai hiểu rõ như Đường Thi, một người, muốn có chỗ dựa, là chuyện khó khăn như thế nào.
Chính bởi vì cô luôn biết, không ai có thể trở thành chỗ dựa cho mình, cho nên cô mới làm mọi chuyện một mình, có nhiều người nói, trên thế giới này, ba mẹ là người đối xử với bạn tốt nhất.
Nhưng, bởi vì cô bị mắc bệnh tim bẩm sinh, vừa sinh ra liền bị ba mẹ vứt bỏ, ai có thể móc tim móc phổi mà đối tốt với cô? Ngay cả ba mẹ còn vứt bỏ, cô chỉ có thể đối xử với bản thân tốt hơn, tốt hơn, tốt hơn nữa.
Cho nên, tại sao cô phải để bản thân chịu uất ức? Cô càng không thể để nguyên chủ phải chịu mấy lời bàn tán này, cô đã chiếm thân thể của cô ấy, phải sống thật tốt, mới xứng đáng với nguyên chủ!
Hít thở sâu một cái, Đường Thi nhìn ánh dương ở phía đông, dần dần nở nụ cười, có một số chuyện, cần sớm nhắc đến.
Không làm phiền người khác, là nguyên tắc sống của cô.
Trịnh Tiểu Hy nhìn Đường Thi hướng về phía mặt trời nở nụ cười, trong mắt tràn đầy tươi đẹp, hồi thần, nhưng lại khẽ giật mình, vội vàng kéo Đường Thi hỏi: "Đường Đường, cậu sao vậy? Đừng làm chuyện gì ngu ngốc nhé! Cậu còn có người bạn tốt là mình đấy!"
Đường Thi lắc đầu một cái, "Không sao, chỉ là thấy ánh mặt trời rực rỡ như vậy, không nhịn được mà cười thôi."
Trịnh Tiểu Hy vẫn không yên tâm: "Đường Đường, cậu đừng dọa mình, người khác lắm mồm, nhưng mình cam đoan, người Đoàn gia, còn có Đoàn Thích đều không phải là người nhiều chuyện, nhất là Đoàn Thích, anh ấy khinh thường nói mấy lời này!"
Sửng sốt một chút, Đường Thi cười nói: "Đúng vậy, Đoàn Thích sẽ không quan tâm mấy chuyện nhỏ nhặt này, sao anh ta có thể đi nói này nói nọ được."
Lấy sự kiêu ngạo của Đoàn Thích, Đường Thi không tin cậu ta sẽ đi nói những lời này ở bên ngoài, Tô Tiếu cố ý nói mấy lời đó, Đường Thi cũng không tin, chẳng qua là vẫn không nhịn được hơi đau lòng, không vì cô, mà vì nguyên chủ.
Mỗi người đều có vết thương riêng, sao nguyên chủ lại muốn đến Đoàn gia sống chứ? Chẳng qua là tình huống bắt buộc, nếu như người Đường gia bình an, nguyên chủ sẽ rơi vào kết cục của tiểu thuyết ư?
Không, cô ấy sẽ là tiểu công chúa được Đường gia cưng chiều trong lòng bàn tay.
Nguyên chủ từ nhỏ đã được cưng chiều, đi đến đại viện này, thay đổi hoàn toàn, trách ai được?
Chẳng qua là, tất cả đều không có nếu như, bản thân Đường Thi cũng không muốn ăn nhờ ở đậu, như vậy, quá không tự do.
Trịnh Tiểu Hy gật đầu mạnh: "Đường Đường cậu biết là được, nói không chừng bản thân Đoàn Thích cũng không biết chuyện này, không chừng, anh ấy biết chuyện này sẽ đến nói rõ với cậu đó."
Đường Thi nghiêm túc gật đầu, nhưng cũng không ôm hy vọng gì.
Chỉ là còn Đường Thi còn chưa về đến phòng học, trên đường, lại gặp phải Đoàn Thích.
Trịnh Tiểu Hy cầm thùng rác, chớp mắt nhìn Đường Thi, không nhiều lời, chuồn về phòng học, Đường Thi dở khóc dở cười, vẫn đứng nguyên tại chỗ, nhìn Đoàn Thích.
"Đường Thi!" Đoàn Thích híp híp mắt, nhìn kỹ mặt Đường Thi, nhưng lại không nhìn ra cái gì, trong lòng có cảm giác phức tạp không nói lên lời.
"Tìm tôi có chuyện gì?" Đoàn Thích lần đầu tiên gọi tên cô, Đường Thi chỉ hơi ngẩn người, sau đó khẽ cười hỏi.
"Tôi không nói mấy lời đó." Biểu tình không đau không ngứa của Đường Thi làm cho tâm tình của Đoàn Thích bối rối, mở lời.
Không biết tại sao, Đường Thi lại thấy được tủi thân trong đôi mắt đào hoa kia, tự giễu là mình nhìn nhầm, gật đầu một cái: "Ừ, anh yên tâm, tôi tin anh, anh không nhàm chán như vậy."
Đoàn Thích há miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, cậu nên yên tâm cái gì?
"Sắp vào học rồi, tôi vào lớp trước."
Không để ý đến những ánh mắt nhìn trộm về phía mình, Đường Thi như thường đi về chỗ ngồi, cầm sách Tiếng Anh ra, đọc.
Vưu Lỵ đến kiểm tra sớm, mọi người không rảnh để ý bát quái, lớp 10/2 vang lên những tiếng đọc sách vang dội.
Tiết thứ nhất chính là tiết của chủ nhiệm lớp, Vưu Lỵ ôm giáo án tiến vào, trên mặt có ý cười nhàn nhạt: "Hôm nay có một tin tức muốn thông báo, sắp tới có cuộc thi tiếng anh toàn thành phố, nếu được giải còn được tham gia kỳ thi học sinh giỏi tiếng anh cấp quốc gia, đến lúc đó, không chỉ đại diện cho Thanh Cao, mà còn đại diện cho toàn thành phố."
"Các em suy nghĩ cho kỹ, muốn tham gia, đến chỗ tôi lấy danh sách báo danh, nói trước, trong trường cũng có tuyển chọn, tỷ lệ rất thấp, cuộc thi tiếng anh lần này không chỉ có viết, còn có thi nói trước toàn trường, được chọn thi quốc gia, hơn nữa có giải, sẽ được cộng điểm vào kỳ thi đại học."
"Ồ!" Lớp 10/2 đã không còn yên tĩnh như lúc nãy, mọi người đều đang bàn tán, biểu đạt sự hưng phấn của mình.
"Đường Thi, sau khi hết tiết, em ghi lại danh sách, sau đó mang đến phòng làm việc của cô." Vưu Lỵ để cho học sinh thảo luận một lát, sau đó hô dừng.
"Vâng thưa cô." Đường Thi gật đầu.
Hôm qua Vưu Lỵ vì muốn bầu ra đại diện môn học, cố ý khảo sát khẩu âm của cả lớp, cuối cùng chọn Đường Thi, tất cả mọi người trong lớp đều không có ý kiến, không bằng người ta, còn có ý kiến gì?
"Nội dung tiết sau của chúng ta là..."
Đường Thi vô cùng nghiêm túc mà nghe Vưu Lỵ giảng bài, trên thực tế, trong lòng cô đang tự hỏi bây giờ mình nên làm cái gì, mới là có lợi nhất.
Những ánh mắt khác thường của người khác, cũng không là cho Đường Thi có cảm giác gì, người trên đời hàng ngàn hàng vạn, có duyên học chung một lớp, sau này có thể gặp này hay không, còn chưa thế nói chắc.
Huống chi, những người này còn không có suy nghĩ của riêng mình, người khác bảo sao hay vậy, hùa theo đám đông, càng không đáng để Đường Thi tốn tâm tư đi đối phó.
Đường Thi biết, bây giờ tự nhiên cô nói đến việc nhảy lớp, lại còn nhảy lên lớp 12, rất khó khăn, đừng nói đến trường học, chỉ Đoàn gia thôi cũng không đồng ý, cho nên, cô phải dùng thực lực để chứng minh.
Mà kỳ thi tiếng anh lần này, chính là bước đầu tiên của cô!
Liên quan đến vấn đề thi đại học, những người này cũng không quan tâm đến lời đồn đại vớ vẩn liên quan đến Đường Thi, sôi nổi đến chỗ của cô báo danh. Đường Thi hơi đau đầu, mấy người này tùy tiện báo danh, bảo cô viết, viết thế nào?
"Ngừng!" Đường Thi hô lên, tất cả mọi người theo bản năng mà dừng lại, nhìn Đường Thi.
Đẩy đám người ra, Đường Thi đi lên trên bục giảng, nhanh chóng sắp xếp lời nói: "Sắp đến tiết sau rồi, mọi người về chỗ ngồi đi, còn có quá nhiều người báo danh, tôi ở chỗ này hỏi, ai muốn báo danh, thì giơ tay lên, tôi đánh dấu."
Đám người nghĩ nghĩ, yên lặng về chỗ ngồi, nghĩ đến hành động vừa rồi của mình, đều không dám nhìn Đường Thi.
Cách này của Đường Thi rất tốt, rất nhanh, trong lớp chỉ có mấy cánh tay thưa thớt giơ lên, Đường Thi tích một dấu vào danh sách, quét mắt nhìn lần nữa: "Lý Hải...